Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 778 - Chương 779: Các Ngươi Tới Muộn Rồi.

Chương 779: Các ngươi tới muộn rồi.

"Dạ?" Lữ Lộc kinh ngạc, không hiểu được lối tư duy của Lưu Trường, làm sao lại đem so thứ chỉ để giải trí này với huyện học được cơ chứ:

Lưu Trường giải thích: "Năm xưa Tiêu tướng nói, muốn giáo hóa thiên hạ, phải lấy người làm gốc, lấy hiếu trị quốc, cổ vũ những người có đạo đức ở địa phương, để người khác học theo."

"Nay trẫm phát hiện, thuyết thư thịnh hành, bách tính đều thích. Ngươi nói nếu để Phụng thường quản lý những tiểu thuyết gia này, để họ viết chuyện con hiền cháu hiếu, viết hào kiệt Đại Hán. Ví dụ Quý Bố thủ tín là điển hình, vậy chẳng phải có lợi cho giáo hóa à?"

Lữ Lộc cảm khái:" Bệ hạ vì được nghe nhiều chuyện hơn mà bịa ra lý do này thật không dễ."

Lưu Trường hùng hổ nói: "Không phải trẫm bịa cớ, mà vì bách tính thiên hạ, ngươi theo trẫm bao năm, sao nông cạn thế?"

"Cấp báo! Cấp báo!"

Phía trước có một kỵ sĩ lớn tiếng quát để mọi người tránh đường, đây là văn kiện khẩn cấp, thông thường dùng vào quân sự.

"Nước Yên cấp báo, lui mau."

Lưu Trường mừng rỡ, bảo Lữ Lộc ngăn lại, kỵ sĩ bị đám giáp sĩ vây quanh thì sững sờ. Ở Đại Hán có một tội rất nghiêm trọng, đó là ngăn cản dịch tốt, nhất là loại cấp báo này.

Nói thế nào đây nhỉ, nếu có một người thất tán gia đình từ nhỏ, ba mươi năm không tìm thấy người nhà, muốn tìm người thân, cách tốt nhất là gì? Ra đường chặn cấp báo, đừng nói cha mẹ, đảm bảo ba ngày sau tìm được tam tộc của mình, sau đó cùng nhau vui vẻ lên đường xuống suối vàng đoàn tụ.

Nên kỵ sĩ không ngờ có kẻ dám ngăn mình, phẫn nộ rống lên:" Ngươi muốn gì?"

"Thiên tử ở đây!"

Một câu nói của Lữ Lộc đánh tan lửa giận của kỵ sĩ, kỵ sĩ vội nhảy xuống ngựa bái kiến hoàng đế.

Hắn không hoài nghi có ai giả mạo hoàng đế, nếu thế thì không phải đi tìm tam tộc mà là ngũ tộc.

Lưu Trường lấy cấp báo xem, sau đó cười to.

"Bệ hạ, xảy ra chuyện gì thế?"

"Đông bắc bình định rồi, Yên vương toàn thắng, cả Túc Thận cũng phái sứ giả tới triều cống! Ha ha ha Túc Thận, trẫm nghe nói, mỗi khi có quân vương hiền minh trị thiên hạ, đám Túc Thận này sẽ mang cung tốt tới triều cống ... Hừ, đợi sứ giả tới, trẫm trói lên đánh."

Lữ Lộc bàng hoàng, Thúc Thận hiến cung là truyền thống thời Chu, trở thành một đặc trưng của quân vương hiền minh, người ta tới tặng điềm lành, sao ngài lại đánh?

Lưu Trường càng nghĩ càng giận:" Khi trẫm sinh ra, bọn chúng phải tới tặng rồi, sao tặng muộn thế, rõ ràng xem thường trẫm."

Có lẽ vì nguồn gốc sâu xa của chuyện Túc Thận hiến cung, cho nên dù nóng tính như Yên vương cũng không vô lễ với sứ giả, cười ha hả tiếp đãi. Đồng thời ám thị bọn họ, mình cũng thích cung tiễn.

Người Túc Thận giỏi làm cung, thường tặng cung tiễn mình làm ra cho bộ tộc xung quanh, chẳng hề có cách nói cái gì mà hiền vương mới tặng.

Thế nên người Túc Thận không nghĩ nhiều, lấy cung ra tặng Yên vương, nhưng Yên vương từ chối, nói: Nay bệ hạ còn chưa có, sao ta dám có trước? Khi nào về thì tặng ta.

Người Túc Thận chẳng hiểu sao, tặng một cái cung thôi mà sao nhiều chuyện thế?

Rồi khi bọn họ tiếp tục tới Trường An, dọc đường được tiếp đãi ân cần, cũng từ lời dịch giả biết được, tộc mình hiến cung ở Trung Nguyên coi là điềm lành.

Người Túc Thận mừng lắm, sớm biết thế thì trăm năm trước đã tới tặng rồi.

Thế là bọn họ yên tâm tiếp nhận quan lại dọc đường khoản đãi, thái độ cũng ngày càng vênh váo, hết cách, ai bảo mình là điềm lành!

Nhưng khi gặp hoàng đế thì họ không đắc ý được nữa.

"Người đâu, kéo mấy kẻ này ra đánh 20 roi cho trẫm." Lưu Trường hạ lệnh:

Quần thần sững sờ, nụ cười đông cứng luôn.

Túc Thận hiến cung chứng minh hiền vương trên đời, cũng là minh chứng của hiền thần khắp triều. Nếu bệ hạ là Chu Vũ Thành Khang thì họ là Chu công Lữ Vọng. Nhưng bọn họ không ngờ, hiền vương vừa gặp người ta đã ra lệnh đánh đòn.

Sứ giả Túc Thận sau khi biết mệnh lệnh thì tái mặt, vội vàng cầu xin.

"Bệ hạ, vì sao thế?" Loan Bố không nhịn được, đi tới chất vấn:

Lưu Trường phẫn nộ:" Trẫm vừa mới sinh ra có phong tư hiền vương, đó là chuyện ai cũng biết, đám này giờ mới tới tặng cung, cho rằng nay trẫm mới là hiền vương à? Người đâu, kéo ra đánh."

Quần thần ngây dại.

Quý Bố nói lớn:" Bệ hạ, vì lý do hoang đường như thế mà đánh sứ giả triều cống là vô lễ! Đây chắc chắn không phải là điều quân vương hiền minh làm. Nay bệ hạ đối xử với sứ giả triều cống như thế, sau này ai còn dám tới triều cống?"

"Yên vương ở phương bắc làm nanh vuốt của trẫm, ai dám không tới?"

"Bệ hạ."

Có đại thần muốn khuyên, nhưng giáp sĩ không nghe họ, kéo mấy sứ giả ra ngoài Tuyên Thất Điện. Lưu Trường không thèm nhìn lấy một cái, bình tĩnh nói:" Hiền danh của hoàng đế là do vài cái cung của ngoại bang tặng mà ra à? Lần này trẫm triệu tập quần thần không phải vì cung tiễn, mà là thu hoạch mùa thu."

"Năm nay trẫm mở nhiều quan điền ở phương nam, thưởng cho bách tính di cư, nhưng một năm chỉ có hơn bảy vạn người, hiệu quả không cao."

"Dư đinh ở Trung Nguyên ngày một nhiều, trị an xấu đi, du hiệp thành bầy. Nay các ngươi phải nghĩ ra cách để dư đinh đi canh tác bổ xung biên ải."

"Hôm nay trừ khi là nghĩ ra cách giải quyết, nếu không đừng hòng ai được đi."

Quần thần xôn xao, một năm bảy vạn đâu phải là ít, nhưng mà hôn quân tham công nóng vội đâu chỉ một ngày, y mong gần trăm vạn dư đinh Trung Nguyên đi hết tới phương nam. Có điều không cho cưỡng ép, vậy có cách nào đây.

Chúng ta có phải thần tiên đâu.

Trương tướng hôm nay không tham gia triều nghị, đang bận chuyện thu hoạch, ngày thu hoạch càng gần, ông càng căng thẳng, cơ bản không thấy bóng dáng đâu. Lưu Trường tìm ông cũng không dễ, cho nên không phái người đi quấy rầy. Còn các đại thần khác thì không dễ dàng như thế.

"Ban tước! Bệ hạ, có thể ban tước!"

"Hả?"

"Nếu như người đồng ý di cư có thể được triều đình ban cho tước vị, bọn họ nhất định sẽ động lòng!”

Trương Bất Nghi vừa nói xong, Loan Bố lắc đầu phủ quyết:

"Bách tính không muốn đi vì khí hậu phương nam ác liệt, là vùng sơn cùng thủy tận, không liên quan gì tới tước vị. Năm xưa ban tước cho tướng sĩ có công, phong ở phương nam, bọn họ chỉ có oán hận, không tác dụng gì đâu."

Trương Bất Nghi không nghĩ vậy:" Nam Việt khi đó đúng là nơi sơn cùng thủy tận, nhưng nay khác nhiều rồi, tuy nghèo khó vẫn sống được. Huống hồ những tướng sĩ kia vốn đánh thắng trận, phải thăng tước, phong bọn họ ở đó, bọn họ không phục. Còn đám dư đinh trong nước, chúng có công lao gì chứ, có tước vị là hài lòng rồi."

Lục Giả cũng không tán đồng lắm:" Nếu trong thời gian ngắn ban lượng lớn tước vị, tầng thấp không đủ hấp dẫn, cao hơn thì không thích hợp."

"Lục công ở trên triều quá lâu, không biết tình hình bách tính rồi." Thân Đồ Gia vừa trở về cũng bị kéo tham gia triều nghị:

"Đối với dư đinh mà nói, họ không có đất canh, chỉ có thể đi làm công việc khác, hoặc làm du hiệp, dù làm gì, cũng có nguy hiểm lớn, bị người ta khinh khi. Ngài không biết họ khát khao ruộng đất và tước vị thế nào, tới bảy nghìn người sẵn lòng vì đất canh mà bỏ quê hương đã đủ chứng minh."

Nhìn quần thần tranh luận, Lưu Trường quyết đoán ra lệnh:" Bất Nghi, ngươi lo liệu việc này."

"Vâng!"

Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com

Bình Luận (0)
Comment