Xong việc rồi, Lưu Trường phất tay cho quần thần cút xéo, chỉ giữ lại Triều Thác và Thân Đồ Gia.
Thân Đồ Gia cảm khái: "Thực ra bệ hạ không nên đánh sứ thần Túc Thận ..."
Lưu Trường cắt lời ông ta:" Chuyện này ngươi không cần nói nhiều, trẫm tự có suy nghĩ của mình. Nếu trẫm nhận cái điềm lành này, về sau mỗi lần triều cống chúng sẽ chỉ giao vài cung tên ứng phó, chúng ta phải thưởng lại nhiều hơn, các ngươi còn cười ngu ngốc cái gì mà điềm lành, trong khi rõ ràng chúng ta thiệt thòi."
"Bệ hạ có nghĩ quá không?"
"Không, trước đó ngươi không có mặt, không biết giọng điệu quần thần khi đó. Lúc nước Điền tặng trâu thần, quần thần muốn trẫm thưởng lớn, trẫm thưởng, vì sớm muộn nơi đó cũng thành quận của Đại Hán. Nhưng Túc Thận là ngoại bang, nếu mở tiền lệ này, hàng năm không phải chúng triều cống, mà là chúng ta triều cống chúng."
"Trẫm phải đặt ra quy củ, để hậu nhân biết làm thế nào."
Thân Đồ Gia không biết phải nói sao, mỗi lần bệ hạ có hành vi hôn quân xong lại có lời giải thích rất hay, làm người ta không đáp được.
Với ông ta, triều cống đơn giản là biểu đạt kính trọng với quân vương, xem ra ông ta nghĩ đơn giản rồi.
"Đừng nói chuyện này nữa, nói tình hình trị thủy của các ngươi đi."
Triều Thác đứng lên:" Bệ hạ, thần đã di dời bách tính ở thượng du, đồng thời lệnh quan viên đương địa trồng lượng lớn cây cối. Thời gian qua hơn mười vạn người khai khẩn ở đó, cây cối nước Tần trồng ở đó đã bị chặt hết, nước sông nơi đó trở nên đục ngầu."
"Thần muốn mở sáu cái kênh, một là thuận tiện vận chuyển, hai nữa giúp cho tưới tiêu, trị thủy. Chỉ cần đủ nhánh phụ, nước lũ sẽ giảm."
"Nghe nói uy lực của thuốc nổ rất mạnh, không biết có thể cho thần đem trị thủy không?"
Lưu Trường do dự:" Được thì cũng được, nhưng sản lượng thì không có, mỏ và chiến trường đều cần thứ này, trẫm không thể cho ngươi nhiều."
"Vậy có thể cho thần phối phương?"
"Trẫm không phải không tin ngươi, chỉ sợ tượng nhân tiết lộ."
"Bệ hạ, thần nghĩ chỉ cần không để thứ này rơi vào tay ngoại bang là đủ, không cần che giấu. Trương tướng từng nói, vật của thượng phương bày trên triều không ích gì, phải đưa tới dân gian. Giống như cày đạp chân, khi phổ biến bản thiết kế, dân gian sản xuất rất nhiều."
Lưu Trường cắt lời: "Thứ này không giống cày, chưa nói tiết lộ ra ngoài, dân gian tự chế tạo cũng nguy hiểm lớn, khiến trị an hỗn loạn. Ngoài ra nếu đám thương cổ biết được, ngươi nghĩ chúng không tìm cách tối ưu hóa lợi ích à? Trên đời không có chuyện gì thập toàn kỳ mỹ, chỉ có thể chọn cách tối ưu."
Triều Thác tâm phục khẩu phục bái lạy:" Bệ hạ anh minh!"
Lưu Trường cùng họ thảo luận vấn đề trị thủy, ở phương diện này y không có nhiều ý tưởng, chủ đạo vẫn là Triều Thác.
Nhưng Triều Thác lại có mối bận tâm lớn hơn:" Bệ hạ, thần nghe nói Yên vương muốn người Túc Thận hiến cung."
Lưu Trường không để ý:" Ha ha ha, Yên vương thích võ, thế thì sao?"
"Bệ hạ không thấy cương vực nước Yên bây giờ quá lớn sao, cứ tiếp tục thế này Đại Hán sẽ có thêm một cường địch ở phương bắc rồi. Nên thu các quận Thượng Cốc, Như Dương về cho triều đường."
Mỗi khi Triều Thác nói tới chuyện này, Lưu Trường lại tức giận:" Nếu không có những chư hầu vương đó, quốc thổ có thể mở mang tới mức này à? Triều đường có năng lực cai trị Tam Hàn và Phù Dư sao?"
"Nói một câu khó nghe, trong các huynh đệ của trẫm thì trẫm trẻ nhất, ngươi sợ cái gì, sợ trẫm sống không hơn họ à?"
Triều Thác nói ngay:" Giao Đông vương ít tuổi hơn bệ hạ mà."
"Thứ chó má, hôm nay trẫm nhất định phải đánh chết ngươi."
Tức thì có tiếng la hét trong điện truyền ra, giáp sĩ đứng im không có gì là động lòng, hay tò mò kẻ xui xẻ nào đi chọc giận hoàng đế.
…………….. …………………
"Mang thứ này về, trẫm không cần cung tiễn, trẫm cần lương thực."
Khi bị Lưu Trương bóp cổ nâng lên lắc, sứ giả Túc Thận chỉ thấy trời đất xoay chuyển, hai mắt tối om. Phó sứ vội kêu lên:" Bệ hạ! Túc Thận không có lương thực, bọn thần xưa nay lấy cung tiễn hiến cho quân vương hiền ..."
Chưa nói hết đã bị Lưu Trường vật xuống đất.
"Trẫm hiền minh không cần một cây cung nát chứng minh, muốn triều cốngthì lấy ra thứ làm trẫm hài lòng, nếu không mai Yên vương xuất binh, lấy đầu vương các ngươi treo lên tường thành."
Lữ Lộc đứng ngoài nhìn cảnh này cũng rợn người, sử quan ghi lại thì thực sự hơn cả Kiệt Trụ rồi, Kiệt Trụ cũng chẳng đánh sứ giả triều cống.
Nhưng Lữ Lộc bội phục bệ hạ.
Đám quần thần chỉ thích thể diện, muốn thể hiện phong phạm nước lớn, đám tiểu quốc cũng vui vẻ tới triều cống, đi triều cống kiếm được không ít đồ tốt.
Như bệ hạ nói, vậy ai triều cống ai?
Dù sao bệ hạ cũng muốn thay đổi cái thói này, thậm chí vì thế làm ra hành vi trong mắt người khác là tàn bạo cực độ, bệ hạ vì Đại Hán không ngại gánh ác danh.
Lưu Trường vẫn tra hỏi:" Không có lương thực à, vậy bò dê thì sao?"
Sứ giả lắc đầu, nơi Túc Thần cư trú, bất kể trồng trọt chăn nuôi đều không phát triển.
"Đồng sắt có chứ?"
Sứ giả lại lắc đầu.
Lữ Lộc thở dài, bệ hạ một lòng vì Đại Hán, thế nào là thánh thiên tử, đây chính là thánh thiên tử. Quân vương như thế, mình không theo nhầm. Thậm chí hắn thấy cảm động cay mắt, ai dám nói bệ hạ là hôn quân chứ?"
"Vậy mỹ nhân phải có chứ?" Lưu Trường lại hỏi:
Sứ giả vội vàng gật đầu:" Có! Có!"
Lưu Trường mừng lắm:" Ha ha ha, tốt, mỗi năm tặng trẫm ba trăm ..."
"Khụ, khụ!" Lữ Lộc vội cắt ngang:" Bệ hạ, không thể, sao có thể mở tiền lệ như thế?"
Lưu Trường sực tỉnh:" Vậy 100 nhé?"
Lữ Lộc nghiêm mặt, bệ hạ cứ như sợ người ta quên mình là hôn quân vậy: "Một người cũng không được."
Lưu Trường chán nản hỏi:" Các ngươi trừ cũng tiễn ra thì còn có gì nữa?"
"Bệ hạ, bọn thần có gỗ thích hợp làm cung, à đúng, bọn thần có lợn, rất nhiều lợn."
Lưu Trường cùng hắn xác định cống phẩm xong cho lui. Trên đường về chỗ ở, chính sứ hỏi phó sứ:" Sao ngươi đồng ý mỗi năm hiến 4000 con lợn, chúng ta làm gì có, chúng ta săn bắt đánh cá kiếm sống cơ mà."
"Chúng ta không có nhưng Ấp Lâu có."
Người Ấp Lâu giỏi nuôi lợn, lấy da làm áo, nổi danh thiên hạ.
"Nhưng đó đâu phải lợn của chúng ta."
Phó sứ cười lạnh:" Đại Hán muốn, chúng không dám nộp à, nếu chúng không chịu, chúng ta báo cho nước Yên, kỵ binh nước Yên có thể từ Phù Dư tới bất bất kỳ lúc nào."
Chính sứ sáng mắt:" Hay, dùng lực lượng của Đại Hán, chúng ta thôn tính bộ tộc xung quanh, trở nên cường đại ... Như vậy triều cống đáng lắm."
Trong Hậu Đức Điện, Lữ Lộc đang thao thao bất tuyệt giảng giải đạo lý cho Lưu Trường.
"Bệ hạ, khi xử lý đại sự, nhất định không thể vì ham muốn cá nhân."
"Khụ, khụ thực ra trẫm muốn nhân khẩu, không phải là vì mỹ nhân ..." Lưu Trường lảng đi:" Triều Thác sao rồi, nhận tội chưa?"
Lữ Lộc ngần ngừ:" Chắc bò dậy rồi, nhưng chưa dâng thư thỉnh tội."
Đối với Triều Thác, Lưu Trường rất có ý kiến, trên đó dễ dùng thật, chỉ là có khiếm khuyết rõ ràng, đó là mù mắt, luôn chọc giận y ở vấn đề không cần thiết.
Khi quân thần đang chửi bới tên mù mắt đó thì Lưu Bột gọi một tiếng "a phụ" cắt ngang.
Lưu Bột tung tăng chạy vào, hôm nay nó mặc một bộ nho bào, hết sức đáng yêu.
Lưu Trường cười to giang tay ra để Lưu Bột nhào vào lòng:" Hôm nay sao về sớm thế?"
"Hôm nay thái học biện luận, lão sư bận cứu người bị thương nên cho con về."
"Ồ, hôm nay học gì?"
"Luận Ngữ ạ."
"Ha ha ha, khá lắm, khá lắm!"
Thấy nhi tử nói đúng tên sách rồi, Lưu Trường vui lắm, y rất hài lòng với cách dạy dỗ của Phù Khâu Bá, ông già đó đem tư tưởng Nho gia biến thành câu chuyện kể cho Lưu Bột, để nó tự lý giải. Cách dạy này giúp Lưu Bột học được không ít thứ, đôi khi còn kể vài chuyện mua vui cho phụ mẫu.
Lưu Bột bản tính hiền lành, không bao giờ chủ động gây sự, hoàn toàn khác a phụ. Phù Khâu Bá mới đầu còn lo đây là Trường lão gia phiên bản thu nhỏ, về sau mới phát hiện, đây là đứa thực thà hiếm có của Lưu gia, giống hệt Nhị bá phụ Lưu Doanh.
Phù Khâu Bá ngày càng thích đứa đệ tử ngoan ngoãn này, không chỉ ông, cả thái học đều biết Đại vương rồi, thường mang đồ ăn vặt tới thăm, có người vì tò mò, có người vì tương lai có thể tới nước Đại làm quan. Đương nhiên cũng có người thuần túy thích đứa bé ngoan ngoãn này.
"A phụ, con học được đạo lý hiếu thuận rồi."
"Ồ, vậy à, thế nào là hiếu thuận."
"Đợi a phụ bệnh nặng sắp chết, con sẽ chạy khắp thiên hạ mời danh y cho a phụ." Lưu Bột nói chắc nịch:
Lưu Trương miệng cười ha hả, sau đó quay sang nói nhỏ với Lữ Lộc:" Hoãn chuyện mở rộng thái học lại cho trẫm."
"Vâng!"