Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 780 - Chương 781: Quốc Gia Toàn Lưu Trường.

Chương 781: Quốc gia toàn Lưu Trường.

Tấn Dương, nước Đường.

Lưu An hoảng hốt nhìn tòa thành trì hùng vĩ náo nhiệt này, hắn có cảm giác như quay về Trường An.

Nước Đường quả nhiên là khác biệt, cái gì không nói, riêng người trọc đầu, không râu, xăm chữ lên mặt đi lại trên đường là thứ nơi khác không thấy. Dọc đường đi Lưu An qua rất nhiều dịch trạm, quan lại ở đó nhiều người từng chịu nhục hình, làm hắn không thể hiểu.

Sao ngươi bị nhục hình rồi mà vẫn có thể làm quan?

Từ Hà Nội đi về phía trước, phong cảnh khác đi, không còn là bình nguyên bằng phẳng nữa, đâu đâu cũng thấy người Hán ăn mặc kiểu người Hồ rồi người Hồ ăn mặc kiểu người Hán. Đôi khi Lưu An không phân biệt nổi họ là Hán hay Hồ.

Ở đây không chỉ có đông đảo người Nguyệt Thị, còn có Hung Nô, Đinh Linh, Đông Hồ, bách tính các nơi, giao lưu văn hóa, dung nhập huyết mạch, sản sinh văn hóa nước Đường hoàn toàn mới. Người nơi này ăn mặc hoàn toàn khác Trung Nguyên, họ thích mặc trang phục người Hồ gọn gàng thuận tiện, hơi giống trang phục nước Triệu. Nhưng chớ nói đây là trang phục nước Triệu, bọn họ sẽ đánh ngươi.

Về ẩm thực, người Đường phần đông thích ăn thịt, nhà nhà đều nuôi gia súc gia cầm.

Ở đây cơ bản không phân Hán Hồ nữa, nếu hỏi, họ sẽ nói, ở đây đều là người Đường.

Chuyện này với Nho sinh như Mao Trường mà nói là đả kích rất lớn.

Trong mắt hắn, nước Đường đã bị man di hóa rồi, bọn họ thích ăn hoa quả của người Hồ, thích mặc trang phục của người Hồ, chơi âm nhạc của người Hồ, thậm chí khẩu âm cũng mang âm điệu người Hồ. Không phải man di hóa là gì?

Nhưng Phùng Đường không nghĩ thế, ông thấy dung hợp là chuyện tốt, nước Đường nhờ có sự bao dung này mà trong thời gian ngắn mới trở nên hưng thịnh.

Lưu An thì chỉ tò mò quan sát quốc gia này.

Hung hãn, dã man, nhưng lại hết sức nhiệt tình, phóng khoáng, hào sảng.

Lưu An đột nhiên ý thức được đặc điểm quốc gia này hơi giống a phụ. Người nước Đường mà hắn gặp đều ngang ngược khó bảo, nói rất khỏe, không hề gò bó dù đối diện với thái tử. Hơn nữa nhắc tới nước Triệu là khinh bỉ.

Tóm lại Lưu An thấy ai cũng giống a phụ, cả quốc gia này toàn là Lưu Trường.

Quốc tướng Trương Tương Như, thái úy Lý Tả Xa, ngự sử Chu Kiến đích thân ra đón tiếp.

Ba vị này rất kính trọng thái tử, không ỷ mình là lão thần mà xem thường.

Trương Tương Như nói:" Thái tử thật giống cha, dáng vẻ này giống hệt bệ hạ."

Thực ra Lưu An giống a mẫu, mắt và mũi giống ngoại đại phụ Tào Tham, chỉ có khuôn mặt là giống a phụ, cười đáp:" A phụ thường nói Trương công làm việc vững vàng, là hiền tướng có thể phó thác đại sự, hôm nay được gặp, quả nhiên là thế."

Mấy vị đại thần sớm nghe hiền danh của Lưu An, lòng không tin lắm, vì họ tiếp xúc với Lưu Trường quá lâu, không tin y có nhi tử là quân tử lễ nghĩa. Giờ thì tin rồi, thái tử đúng là biết nói tiếng người.

Bọn họ dẫn Lưu An về đô thành, Lưu An mời bọn họ lên xe, vô cùng cung kính, trò truyện nhiệt tình, ngôn từ thành khẩn, dẫn kinh trích sách, ai nấy bội phục.

Được họ tháp tùng, Lưu An tò mò đi quanh Tấn Dương, trên đường lúc nào cũng thấy có người vì một câu nói không vừa ý mà đánh nhau. Giáp sĩ xuất hiện rất nhanh, cách chấp pháp của họ cũng khác Trường An, đó là chưa nói đã đấm đá. Lưu An thấy nếu ném quần hiền của mình tới đây, bọn chúng sẽ rất ngoan ngoãn, ở đây bách tính cũng giống cường đạo.

"Điện hạ đang nghĩ gì thế?"

"Ta đang nghĩ, cường đạo ở nước Đường trông thế nào?"

"Nước Đường không có cường đạo tặc khấu."

Về tới Đường vương cung, nơi này xa hoa hơn Lưu An nghĩ rất nhiều, năm xưa Lưu Trường hoàn toàn dựa theo hình dáng Vị Ương cung để xây dựng. Quá đà tới mức Lưu An không dám tin, nào là Tiểu Vị Ương cung, Tiểu Tiêu phòng điện, Tiểu Trường tín điện ... Quả nhiên a phụ sớm mang tâm tư tạo phản rồi.

Ngồi trong Tiểu Tuyên Thất Điện, Lưu An thấy không thoải mái, xung quanh giống hệt Tuyên Thất Điện, làm hắn cảm thấy ngồi đây như a phụ đã thăng thiên rồi.

"Lần này ta tới là vì chuyện tái ngoại, nước Yên đánh bại Tam Hàn, có được lượng lớn đất đai, Nam Việt và Ngô ở phương nam cũng mở rộng cương thổ. Chỉ có nước Đường ta thực lực mạnh nhất, nhưng lại không có hành động gì, như thế sao được? Ta quyết định rồi, phải khai thác đất đai tái ngoại, xây dựng thành trì, làm nước Đường còn lớn hơn cả Đại Hán ... Khụ lớn hơn cả nước Yên."

Nghe kiểu sửa lời quen thuộc này, quần thần nước Đường kích động lắm.

Đung, đúng, đúng là cái vị này.

Đúng là thân nhi tử của đại vương rồi.

Ngự sử đáng lẽ phải khuyên can thì đứng dậy ngay:" Đại vương nói đúng lắm, nước ta có lượng lớn mục dân, họ cần mục trường, chúng ta có thể áp dụng nông canh và du mục cùng nhau, hoàn toàn đem tái ngoại thành quận huyện của Đại Đường."

Nhìn đám người này còn kích động hơn mình, Lưu An vỗ đùi.

Tới đúng chỗ rồi.

Nước Đường khác Trường An.

Ở Trường An, nếu nói tới đánh trận, tuyệt đại đa số đại thần sẽ phản đối, cái gì mà hiếu chiến ắt vong, cái gì mà Kiệt Trụ. Nhưng ở Tấn Dương, nếu tới đánh trận là từ tam công cửu khanh tới giáp sĩ tầng chót, không ai không hú hét ầm ĩ, hận không thể xuất chinh ngay lập tức.

Dân gian cũng thế, nơi này Hán Hồ giao hòa, người biết kỵ xạ không ít, sau khi Hung Nô ở tái ngoại thất bại không gượng dậy nổi, với họ mà nói đúng là "quân công trời ban".

Dưới bầu không khí hiếu chiến như thế, Lưu An vừa có chút xíu ý nghĩ mở rộng cương thổ là đám đại thần kích động rồi.

Lý Tả Xa lập tức đem chiến lược ra giảng dài, đồng thời chất đống tấu chương trước mặt Lưu An.

Lưu An sững sờ ông mưu đồ bao nhiêu lâu rồi?

Quốc tướng Trương Tương Như lập tức xen phép rời đi, chuẩn bị lương thảo, ngựa không ngừng vó rời vương cung.

Phùng Đường kinh ngạc, Mao Trường tuyệt vọng lắc đầu, Trương Phu mặt mày bình tĩnh. Kịch Mạnh mắt tỏa sáng.

"Quả nhân cũng không thể ở Tấn Dương, ta muốn theo thái úy xuất chiến, muốn nhìn phong cảnh tái ngoại.

Mao Trường kinh hãi:" Điện hạ, sao thế được, người là thái tử, sao có thể tự mình chính chiến??"

Lưu An không vui:" Sao lại không được, năm xưa đại phụ ta là hoàng đế cũng từng ra ngoài chinh chiến, a phụ ta là Đường vương, dám suất lĩnh mấy chục kỵ binh xông vào đại quân nước Điền, chém đầu Điền vương. Ta nay có mấy chục vạn đại quân, chẳng lẽ còn không bằng mấy chục kỵ sĩ bên cạnh a phụ??"

Mao Trường không phản bác được, vội nhìn về phía Phùng Đường.

Không ngờ Phùng Đường không khuyên gián mà lại gật đầu:" Thân là thái tử, không thể không biết việc binh."

"Vậy nếu xảy ra chuyện gì ..."

"Không sao, có thái úy và chư tướng, không thể xảy ra chuyện được."

Mao Trường thở dài, chỉ đành chấp nhận.

"Ha ha ha !" Lưu Trường xem tấu chương không nhịn được cười lớn.

Trương Bất Nghi cũng vui vẻ, chẳng biết bệ hạ cười cái gì, nhưng bệ hạ cười thì nhất định là chuyện tốt.

Lưu Trường đưa tấu chương cho Trương Bất Nghi:" Ngươi xem, thằng nhãi An muốn thân chinh tái ngoại, nói triệu tập mười vạn quân thảo phạt các bộ tái ngoại. Rốt cuộc nó trưởng thành rồi, tốt, chỉ có tới nước Đường mới học đường làm thế nào thành quân vương hiền mình."

Lữ Lộc chửi thầm trong bụng, té ra quân vương hiền minh là hiếu chiến à?

Sự thay đổi của nhi tử làm Lưu Trường vui lắm, chiến trường là nơi mài rũa con người, đợi nó quay về, chuyện lớn nhỏ có thể giao cho nó rồi.

Lưu Trường kích động lắm.

Khoảng một năm nữa là nó về, tới lúc đó mình có thể thích làm gì thì làm rồi.

Lưu Trường nhận lấy tấu chương tiếp theo, vừa xem một cái lại cười:" Hạ Hầu Anh dâng thư, nói muốn trẫm cấp cho ít thuốc nổ."

Lữ Lộc ngạc nhiên:" Hạ Hầu Anh làm sao biết chuyện thuốc nổ chứ?"

"Đâu ra Hạ Hầu Anh muốn, rõ ràng là lão sư ta muốn, chẳng qua ông ấy không muốn nói mới bảo Hạ Hầu Anh dâng thư. Ha ha ha, chút thủ đoạn đó làm sao lừa được trẫm? Trẫm nhìn cái là thấu."

Lưu Trường đắc ý nói: "Thứ trẫm làm ra, ngay cả lão sư cũng muốn. Bất Nghi, phái người đưa một ít cho Hoài Âm hầu."

Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com

Bình Luận (0)
Comment