Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 781 - Chương 782: Tam Thập Nhi Lập.

Chương 782: Tam thập nhi lập.

Dặn dò xong công việc, Lưu Trường đi về phía Trường Lạc cung.

Không phải y cần thái hậu giúp gì, mà là đại tỷ tới, phái đi thăm.

Khi y tới Vĩnh Thọ điện, đám Tào Xu đang vây quanh Lưu Nhạc, Lưu Nhạc bế Lưu Linh cười nói với mọi người. Mùa đông năm ngoái, Trương Ngao qua đời, Trương Yển kế vị, thành Tuyên Bình hầu mới của Đại Hán. Chuyện này đả kích lớn với Lưu Nhạc.

Từ khi Trương Ngao qua đời, Lưu Nhạc trở nên ít nói, hạ nhân thi thoảng nghe thấy nàng ở trong phòng nói chuyện một mình, chẳng ra ngoài, hơi đáng sợ.

May là Trương Ngao còn để lại một nhi tử thứ xuất, tên Trương Xỉ, tuổi còn nhỏ, ở bên Lưu Nhạc, khiến nàng không tới mức cô đơn.

Lưu hậu viết thư, muốn Lưu Nhạc tới Trường An sống, nàng từ chối.

Đây là lần đầu tiên Trương Ngao qua đời, Lưu Nhạc về Trường An.

"Đại tỷ." Lưu Trường há miệng cười ngốc nghếch đứng trước Lưu Nhạc:

Lưu Nhạc kịp nói gì thì nước mắt đã rơi, Lưu Trường cuống lên:" Đại tỷ, ai bắt nạt tỷ? Chẳng lẽ a mẫu à? A mẫu giờ hồ đồ rồi, hiền minh như trẫm còn bị mắng, tỷ đừng để trong lòng."

Nghe Lưu Trường nói năng linh tinh, Lưu Nhạc không khóc nổi nữa, bật cười thành tiếng.

Lữ hậu mím môi, không mắng Lưu Trường.

Lưu Nhạc mắng:" Thằng nhãi, nói linh tinh gì đó, tôn tử ta bắt đầu cầu học rồi, a mẫu còn mắng ta sao?"

"Chưa chắc, a mẫu nói, trẫm bảy mươi cũng vẫn đánh."

"Đáng đời, đệ đáng ăn đòn."

Đại tỷ năm xưa xinh đẹp mê đắm lòng người, giờ trở nên hiền từ phúc hậu, mặt đầy dấu vết năm tháng khắc lên, không còn sức sống và nóng nảy trước kia. Nói chuyện cũng có ý vị giống a mẫu, thong thả chậm rãi.

Nhìn đại tỷ, Lưu Trường sực tỉnh.

Mình cũng 30 rồi.

"Thời gian trôi qua thật nhanh."

Lưu Nhạc chơi đùa đứa bé trong lòng, cùng Lữ hậu ôn chuyện xưa, giờ nàng có tuổi, không còn xa lánh và kính sợ a mẫu như trước, Lữ hậu cũng thế, giống đôi bằng hữu mà không phải mẹ con. Đám Tào Xu vây quanh nghe họ kể truyện.

Chỉ Lưu Trường không vui.

"A mẫu còn nhớ không? Năm xưa khi Trường chạc tuổi Bột, đệ ấy đã bắt đầu nhổ nước bọt lên mặt đại nho."

"Ừ, người được mời chính là Mao Hanh, cho tới giờ ông ấy thấy Trường là che mặt."

"Có một lần đệ ấy còn đái vào chén rượu của a phụ, bị a phụ đánh cho gần chết, a mẫu nhớ không?"

"Có, lúc đó con vừa về, a phụ con tổ chức yến tiệc."

Đám Tào Xu nghe mà há hốc mồm, còn mặt già của Lưu Trường thì đỏ bừng, biểu đạt phản đối mạnh mẽ.

"A phụ bị thằng nhãi này dày vò thảm, mỗi lần tổ chức yến tiệc là nó xông vào cướp thịt, giáo huấn nó thì nó tìm cách báo thù, còn ném đá vào cửa sổ của a phụ . Còn nhớ Tào phu nhân bị ném trúng, a phụ tức tới nửa đêm truy đuổi nó, tới tận Tiêu phòng điện."

"Đúng rồi, nó còn rưới nước ở tẩm cung để trượt băng, a phụ con ngã phải nằm giường sáu ngày, mỗi ngày đều bảo ta phải đánh chết thằng nhãi đó."

Nhiều chuyện Lưu Trường còn chẳng nhớ, tựa hồ là cái hồi nhỏ, nhỏ lắm, ít ký ức dần thức tỉnh, y cũng không nhịn được cười.

Tào Xu thì ngạc nhiên, mỗi lần Lưu Trường ức hiếp An đều nói, năm xưa đại phụ ngươi làm thế này với ta. Té ra vị này nhỏ thì bắt nạt a phụ, lớn thì bắt nạt nhi tử, từ bé tới lớn đều là ác bá đỉnh cấp.

Lưu Trường nhắc:" Khụ khụ, những chuyện này đều là lúc trẫm còn nhỏ, không nên nói trước mặt bọn nhóc."

Tất nhiên là ý kiến của y không tác dụng gì, không muốn ở lại bẽ mặt thêm liền rời Vĩnh Thọ điện, Lưu Trường nhìn quần thể cung diện liên miên bất tuyệt, lòng dâng lên nỗi buồn vô cớ. Bất tri bất giác, y lại tới tổ miếu.

Giáp sĩ canh tổ miếu vội cúi đầu tránh sang bên.

Lưu Trường đi vào miếu, nhìn chỗ đặt linh vị, dựa vào vách tường ngồi xuống.

"Năm xưa con nhỏ tuổi vô tri, nếu có thể gặp a phụ lần nữa thì tốt rồi."

"Làm hoàng đế đúng là khó, việc làm thế nào cũng không hết, bách tính ăn thế nào cũng không no ... Thịnh thế con nói với a phụ năm xưa, con thực sự muốn tạo ra nó ... Nhưng con đã ba mươi rồi, con không biết có thấy được nó không?"

"Con không muốn giống a phụ, chỉ làm mỗi mở đầu rồi ném cho con mình ... Bản thân chạy đi hưởng lạc."

Lưu Trường nghiêng đầu sang nhìn linh vị:" Nếu được gặp a phụ lần nữa thì tốt ..."

Gió thổi vào tổ miếu, nhẹ nhàng lùa qua tóc Lưu Trường, như phụ thân đưa tay xoa đầu nhi tử.

Đã là mùa thu, trời nóng như đổ lửa, chẳng hề có dấu hiệu nào mùa đông sắp tới.

Bách tính nghênh đón ngày thu hoạch, phóng mắt nhìn tới, đồng ruộng phủ một màu rực rỡ, mạch màu vàng, kê cũng màu vàng. Bách tính đang chăm chỉ thu hoạch, bên bờ ruộng chất đống thành quả của họ, thi thoảng có quan lại cưỡi ngựa đi qua, nhìn lương thực chất cao như núi vuốt râu cười vang.

đường sá các nơi cũng bắt đầu náo nhiệt.

Quan lại trải rộng khắp địa phương, thông kê lương thực, thu thuế, xe ngựa vận chuyển lương thực từ bốn phương tám hướng hội tụ ở huyện thành, sau đó do giáp sĩ hộ tống ra bến tàu.

Trương Thương gần như ở bến tàu, mỗi ngày tính toán lượng thuyền vận lương qua lại.

Cả Đại Hán lúc này vì chuyện thu hoạch mà bận rộn, còn Lũng Tây thì nghênh đón một vị khách quý.

Khách quý ngồi trên xe ngựa xa hoa, bên cạnh có giáp sĩ đi theo, nhìn là biết không phải nhân vật mà quan lại bình thường đắc tội được.

Người này đương nhiên là Lưu Trường, đích đến của y là Hà Tây.

Lữ Lộc đánh xe đầy chua chát:" Bệ hạ, đang thu hoạch lại chạy tới An Lăng, thực sự không ổn, vì sao không đợi thu hoạch xong đã?"

"Thu hoạch liên quan gì tới trẫm? Trẫm có ý tốt giúp thu hoạch, sắc mặt Bình Dương hầu khó coi thế nào, ngươi không phải không thấy."

"Bệ hạ cắt mạch nhà người ta mang đi, người ta tất nhiên là như thế. Không phải thần kiến nghị bệ hạ đi thu hoạch mà là bệ hạ xưa nay trọng nông, lúc này phải để quần thần thấy thái độ của bệ hạ ..."

Lưu Trường khinh bỉ vung tay cắt lời:" Việc làm của trẫm bao năm qua còn chưa thể hiện quyết tâm trọng nông à? Cần gì phải làm ra vẻ? Nay cả nước bận rộn thu hoạch, không có việc gì cần trẫm, trẫm ở lại Trường An có tác dụng gì, không bằng đi làm chút chính sự."

Lưu Trường rất ghét làm mấy thứ giả dối, không giúp được cũng chẳng thèm vờ vịt ở lại Trường An.

Lữ Lộc cạn lời, nhân lúc thu hoạch, bệ hạ tranh thủ quần thần bận rộn, chuồn mất, chuyện này phải nói sao cho phải.

Rời Trường An rồi Lưu Trường mới tiết lộ muốn tới An Lăng ở Hà Tây.

Trước nay cho từng có ai xây dựng lăng mộ của mình ở biên cương, hành động của Lưu Trường làm quần thần cảm thán không thôi.

Tóm lại là ở triều Hán không ai dám tấu lên bỏ tây bắc nữa, lăng mộ hoàng đế ở đó, tầm trọng yếu của nó không nói cũng biết. Ai đánh mất nơi này không còn mặt mũi đối diện với thiên hạ nữa, lăng mộ tổ tiên cũng không giữ được, vậy lên Môi Sơn kiếm cành cây treo cổ cho xong. Đây chính là nơi vua Sùng Trinh treo cổ.

Cơ mà làm vậy nguy hiểm cũng lớn, dù sao ai dám đảm bảo tương lai xảy ra chuyện gì, nguy cơ bị đào mộ rất cao.

Nhưng Lưu Trường không để ý cái này, y và Lưu Bang giống nhau, xem thường cái chết, càng chẳng bận tâm chuyển sau khi chết. Ta đã chết rồi còn liên quan gì nữa?

Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com

Bình Luận (0)
Comment