Xe ngựa đang đi, Lưu Trường đột nhiên kêu lên: "Dừng lại."
Lữ Lộc vội dừng xe, giáp sĩ nhanh chóng bày trận, Lưu Trường xuống xe, nhìn chằm chằm mặt đường, dùng chân dẫm dẫm, sai người mang thước tới, bắt đầu đo đạc. Lữ Lộc đứng bên tò mò nhìn, không biết hoàng đế do cái gì. Lưu Trường đo xong chạy lên sườn núi, nheo mắt trầm ngâm. Lữ Lộc chẳng phát hiện gì cả, nơi này khá hoang vu, đằng xa có cây cối, có suối nước nhưng không có dân cư.
"Lấy bút và bản đồ lại đây."
Lưu Trường ngồi xuống viết, Lữ Lộc thò đầu nhìn, chỉ thấy bệ hạ vẽ vài nét, đánh dấu vài cái, chẳng hiểu làm gì.
Xe tiếp tục lên đường.
Lữ Lộc ngày một bất an, thấp thỏm hỏi:" Bệ hạ, người thực sự đi xem An lăng à?"
"Đương nhiên rồi, đó là nhà sau này của trẫm mà, phải tới nằm thử xem có thoải mái không?"
Lữ Lộc càng nghe càng nghi.
Xe rời Lũng Tây phong cảnh khác hẳn.
Hà Tây vốn là thảo nguyên mênh mông, mà nay rốt cuộc có dáng vẻ ở quận huyện Trung Nguyên, xa xa có thể thấy thành trì, đường sá, thảo nguyên biến thành đất canh tác, tất nhiên cũng có mục dân chăn thả đằng xa.
Lữ Lộc cũng rất tò mò, hắn hết sức hiếu kỳ với mảnh đất xa lạ này.
Tới huyện Cô Tang, Lữ Lộc tức thì thất vọng.
Bởi vì tòa đô thành này quá tiêu điều, chẳng hùng vĩ cũng chẳng có khí phách, trông như cái thành nhỏ xám xịt, người qua lại không nhiều, thi thoảng có gió cát, trông càng thêm hiu quạnh.
Lưu Trường chẳng nghĩ thế, trước kia y tới Hà Tây còn chẳng có nổi huyện thành quy mô như thế.
Đi vào huyện thành, đường sá bên trong rất rộng rãi, chỉ là người hơi ít, cũng chẳng có quán ăn gì cả, Lưu Trường tìm kiếm rất lâu mới tìm được một quán ở thành nam. Lữ Lộc không hiểu, sao không đi tìm Hà Tây vương, ăn ở quán này làm gì?"
"Ngươi không hiểu, món ngon thực sự đều ở quán đương địa, vào trong cung không tìm thấy đâu!"
Giáp sĩ vốn canh bên ngoài đều bị Lưu Trường gọi vào, thế là bọn họ hiếm hết cả cái quán. Ông chủ mừng lắm, các ngành nghề nơi này chẳng hưng thịnh, bình thường thu nhập ít ỏi. Ông ta liền ân cần giới thiệu món ăn cho mọi người. Rất nhanh trước mặt Lưu Trường đã bày đầy các món thịt, cách làm đủ kiểu kỳ quái, lẫn với cả tập tục người Hồ, Lưu Trường lấy tay cầm thịt lên, ăn giống người Hồ hơn cả người Hồ.
Mọi người đang ăn đột nhiên có giọng nói truyền vào.
"Lão đầu! Lão đầu! Ta tới rồi, mau chuẩn bị thịt!"
Ông chủ cả kinh, vội vàng nói với Lưu Trường:" Quý nhân đây là Chu Kiên, tiểu nhi tử nhà Chu thái úy, là kẻ bất hảo, ngài đừng chấp hắn."
Nói xong ông chủ chạy ra cửa.
Lưu Trường tay cầm chân dê, mắt đầy nghi hoặc? Chu Kiên à? Hắn đang ở thái học mà, cái giọng này sao mà quen thế?
"Chu Kiên" tay cầm cung tên, bộ dạng phong trần đi vào quán ăn, nhìn thấy giáp sĩ đông đảo trong quán cũng giật mình. Lưu Trường từ từ xoay người qua, nhìn rõ bộ mặt thật của tên đó.
Giây phút ấy, vẻ ngông cuồng viết rõ trên mặt Lưu Tường biến mất, chỉ còn lại kinh hoàng.
"Trọng ... Trọng ... Trọng .... Trọng phụ!"
Lưu Tường co cẳng chạy luôn, nhưng chạy được ba bước sau gáy truyền tới tiếng gió, Lưu Trường chộp cổ hắn ấn xuống đất, cởi giày ra.
"Hoành hành phố chợ này, lười biếng chính vụ này!"
"Ta bảo ngươi tới đây để ức hiếp bách tính à?"
"Ta bảo ngươi tới đây săn bắn à?"
Đám giáp sĩ đi theo Lưu Tường vừa nghe hắn hô trọng phụ đều sợ điếng người, quỳ rạp xuống thỉnh tội. Chỉ có ông già mở quán là tới can:" Quý nhân, ta không biết hắn là vãn bối của ngài, xin ngài đừng đành nữa, hắn không bắt nạt ai cả, mua đồ đều trả tiền, chỉ có ăn nói vô lễ thôi ..."
Lưu Trường nghe khuyên can mới thu bớt lửa giận.
Lưu Tường ngồi trên mặt đất, ủy khuất rơi nước mắt.
"Đứng lên!"
"Dạ ..."
Khi Lưu Trường tóm cổ Lưu Tường kéo tới cửa vương cung, đám giáp sĩ ở đây không biết phải làm sao, lúng ta lúng túng đến khổ. Tận khi vào trong điện, Lưu Tường mới bị ném xuống đất.
Lưu Trường quát mắng:" Đang lúc thu hoạch mà ngươi dám ra ngoài đi săn."
"Còn cả giọng điệu của ngươi, lúc trẫm ở Trường An sao không nghe thấy, đúng là thứ hoàn khố."
"Còn nữa, quân chủ một nước ra ngoài mang theo sáu giáp sĩ, ngươi nghĩ ngươi là trẫm à? Ngươi đánh được ai chứ?"
Bị mắng chửi tối tăm mặt mũi, Lưu Tường cúi đầu:" Trọng phụ, cháu sai rồi, cháu không nên ra ngoài lúc ... Hả, trọng phụ, sao trọng phụ cũng ..."
"Hử??"
Nhìn ánh mắt bất thiện đó của trọng phụ, Lưu Tường cúi đầu khuất phục:" Trọng phụ tới thị sát nông vụ ạ? Cháu không đúng, cháu không nên ra ngoái chơi bời ..."
"Lưu Kính đâu?"
"Ở địa phương phụ trách thu hoạch ạ."
"Chu Bột đâu?"
"Thái úy áp giải tù binh về, định để chúng thu hoạch lương thực."
"Ừm, mấy ngày nữa ngươi đi theo trẫm, trẫm muốn tới An Lăng, thuận tiện xem xung quanh, bảo Chu Bột mau chóng trở về! Còn nữa, không được lộ tin trẫm."
"Vâng!"
Lưu Tường tức thì bày tiệc khoản đãi trọng phụ, ngoan ngoãn đứng bên hầu hạ. Lưu Trường hỏi tới chuyện gần đây, hắn đáp đâu ra đó, có nhận thức nhất định, Lưu Trường rất hài lòng, xem như tên này không lơ là việc nước.
"Trọng phụ, kỳ thực Ngang còn tệ hơn cháu, nghe nói hắn ngày ngày ở ao rượu rừng thịt, mỹ nữ bên cạnh như mây, còn thường đọ sức với tráng sĩ, đả thương không ít người ... Nghe nói hắn sai người đúc đỉnh, muốn bắt chước trọng phụ."
"Còn thằng nhãi Khải nữa, cháu nghe nói hắn tàn khốc đàn áp bách tính, khiến bách tính muốn bỏ trốn ..."
Mang tinh thần không thể một mình gặp xui xẻo, Lưu Tường nhanh chóng nói xấu hai huynh đệ.
"Không cần nói nhiều ăn xong theo trẫm tới An Lăng!"
Rời huyện thành, Lưu Trường vẫn đo đạc khắp nơi, Lưu Tường ở bên, thấy trong phụ đánh dấu nhiều như thế, tán thưởng:" Trọng phụ đại tài, phải làm như thế."
Lữ Lộc hồ nghi, chẳng lẽ hắn hiểu được à?
Khi Lữ Lộc kéo Lưu Tường sang bên hỏi, ánh mắt mơ hồ của Lưu Tường cho hắn biết đáp án! Thằng nhãi, học ai không học lại học Trương Bất Nghi.
Lưu Trường ghi chép suốt dọc đường, tới An Lăng y rốt cuộc thu lại bút mực, mặt đầy mừng rỡ.
"Đây chính là nơi sau này trẫm nằm."
An lăng thực sự quá cao, không ngờ ở Hà Tây hoang vu lại đột nhiên mọc ra một tòa thành trì như vậy. Quy mô này huyện thành lớn ở Trung Nguyên cũng không so bằng, trong thành lớn, dân cư ở ngoài thành cũng đã xuất hiện.
Lưu Trường tới hiện trường thi công tò mò hỏi:" Nơi này đã nằm được chưa?"
"Chắc chưa ạ."
"Đáng tiếc."
Lưu Trường xem người ta vất vả đào đất một hồi, quay sang cười với Lữ Lộc:" Lộc, trẫm thấy tới thì đã tới rồi, đi thêm một chút là thấy Ngang, chúng ta qua Bắc Đình rồi về."
Lữ Lộc biết ngay Lưu Trường rắp tâm bất lương mà, lát nữa lại "tới thì đã tới rồi", thế là có khi tới tận Thân Độc.
Lưu Trường như hiểu ý nghĩ của hắn, nghiêm mặt nói:" Trẫm chủ yếu muốn xử lý hai thằng nhãi, để chúng biết cách quản lý quốc gia, gặp xong là về."
"Thần không tin."
"Nãi công đếch cần biết ngươi tin hay không! Người đâu! Đi!"
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com