Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 783 - Chương 784: Huynh Đệ Sinh Đôi Của Hạ Hầu Táo.

Chương 784: Huynh đệ sinh đôi của Hạ Hầu Táo.

Xem An lăng chỉ là cái cớ Lưu Trường ứng phó với thái hậu.

Mục đích thực sự của y là đi dò đường chuẩn bị sau này ngự giá thân chinh, kết quả thăm dò của y với nước Hà Tây là ... Không được, đám người này chẳng tác dụng gì.

Chu Bột áp giải tù binh về xong đuổi theo Lưu Trường, trải qua chuyện lần trước, bây giờ thái độ ông ta rất cung kinh, không dám có chút ngông cuồng nào.

"Hà Tây có thể gom được kỵ sĩ, lương thảo có thể tự cấp nhưng bọn thần thiếu nỏ ..."

Lưu Trường khẽ gật đầu:" Rút ra kỵ binh sẽ không ảnh hưởng lớn tới Hà Tây chứ?"

"Nếu một năm thì không ảnh hưởng nhiều, nếu chiến sự trên một năm e lương thảo sẽ phải cố."

"Lương thảo không cần lo." Lưu Trường phất tay, lúc này đã tới biên giới Bắc Đình, dừng lại nói:" Ngươi về đi, chuyện trong nước nghe Lưu Kính, một số chính sách của Lưu Kính khả năng sẽ bị không ít đại thần phản đối, biết làm thế nào chưa?"

Mắt Chu Bột lóe hàn quang:" Thần hiểu ạ."

"Còn thằng nhãi Tường, ngươi đừng có luôn theo nó, nó còn ít tuổi, ngươi và Lưu Kính là trưởng bối của nó khi cần quản giáo thì phải quản giáo. Không cần lo thất lễ, trẫm sẽ chống lưng cho các ngươi."

Rời khỏi Hà Tây, Lưu Trường thở dài:" Lộc, ngươi nói xem người hiền hòa như nhị ca, sao lại nuôi ra thằng con ngang bướng như thế? Đang lúc thu hoạch lại ra ngoài chơi, suốt ngày săn bắn, còn phóng xe trong thành, hoành hành khắp nơi ..."

Lữ Lộc trầm mặc một lúc hỏi:" Bệ hạ, có phải vì ở nhà hắn thân cận với bệ hạ nhất không?"

Đám tông thất đời hai đại bộ phận giống Lưu Trường chủ yếu vì Lưu Trường sinh sau, không phải chịu khổ như đám ca ca, họ không được chiều chuộng gì. Lưu Trường chính là đứa bé duy nhất bị chiều hư, đám tông thất đời hai giống thế, tất nhiên là tính cách không khác gì, giống nhi tử của y hơn cả Lưu An.

Nước Bắc Đình diện tích không nhỏ, đất cày không nhiều, thành trì cũng không nhiều, đa phần vẫn sống kiểu du mục chăn thả.

Suốt dọc đường Lưu Trường thúc ngựa phi nước kiệu, đây đúng là thiên đường cưỡi ngựa, trong tầm mắt toàn là thảo nguyên vô bờ, muốn phóng thế nào thì phóng. Cứ thế phóng tới huyện Duẫn Ngô, đây là tòa thành mới xây, không khác huyện Cô Tang là bao, chẳng có cái gì để khen.

Trong huyện Duẫn Ngô cũng chẳng có gì hay, ít nhất thì huyện Cô Tang còn có quán ăn, nơi này ngay quán ăn cũng chẳng có. Đi một vòng, Lưu Trường tới luôn vương cung.

"Kẻ nào dám xông vào vương cung?"

"Tây Đình thái úy Hạ Hầu Táo, có chuyện gấp tìm Bắc Đình vương, mau mau bẩm báo."

Đám giáp sĩ trông cổng hiển nhiên đã nghe uy danh của Hạ Hầu Táo, vội hành lễ bái kiến, tiếp đó đi bẩm báo.

Không lâu sau có giáp sĩ đi ra, dẫn họ vào vương cung. Khi họ mới tới gần chủ điện thì Lưu Trường đã nghe thấy tiếng cười của nữ tử, sắc mặt y tức thì khó coi, bước vào trong thấy Lưu Ngang trang phục xộc xệch, bên cạnh có ba mỹ nhân, trước mặt bày đủ các loại đồ ăn thức uống, vách tường đặt giá vũ khí, nhiều quá mức.

Mỹ nhân hái một quả nhỏ để vào miệng Lưu Ngang, Lưu Ngang vừa cắn nát, đang định thưởng cho mỹ nhân thì nhìn thấy bóng người cao lớn ở cửa.

Hai người nhìn nhau rất lâu.

"Trọng, trọng ... Phụ, hiểu, hiểu lầm."

Rất nhanh trong vương cung truyền ra kêu thảm của đại vương.

"Trẫm còn tưởng những lời đồn thổi về ngươi đều là ác ý, không ngờ là thật, ngươi chuẩn bị làm Trụ vương đấy phải không?"

Lưu Ngang mặt mũi thâm tím mếu máo:" Trọng phụ, oan quá, cháu có muốn học Trụ vương cũng phải có vốn liếng chứ, ba nàng đều là thê thiếp của cháu ...."

Khi Lưu Trường giáo huấn do tử thì một quý khách tới huyện Duẫn Ngô.

Hạ Hầu Tào cưỡi con ngựa cao lớn nghênh ngang vào thành, đi theo có hai kỵ sĩ lần này hắn tới Bắc Đình là để công cán. Người dùng được ở Tây Đình quá ít, chuyện lớn nhỏ đều do tam công tự làm, mà hắn lại rảnh nhất không có việc gì làm.

Hắn xuống ngựa giao người khác dắt, mình thong thả tới vương cung.

"Kẻ nào dám xông vào vương cung?" Giáp sĩ quát:

Hạ Hầu Táo ngông nghênh nói: "Tây Đình thái úy Hạ Hầu Táo, có chuyện gấp tìm Bắc Đình vương, mau mau bẩm báo."

Giáp sĩ ngớ ra, nghi ngờ nhìn kẻ này từ trên xuống dưới:" Ngươi là Tây Đình thái úy Hạ Hầu Táo à?"

"Thừa lời, mau đi bẩm báo."

Giáo sĩ chụm đầu bàn tàn.

Rất nhanh cửa cung mở ra, một đám giáp sĩ xuất hiện, một người đứng đầu lệnh:" Bắt lấy tên gian tặc giả mạo thái úy."

Lưu Trường đang giáo huấn Lưu Ngang thì nghe thấy tiếng gần giận dữ, y cực kỳ cảnh giác đứng bật dậy rút kiếm. Lưu Ngang đang cúi đầu cam chịu, sợ tới suýt khóc.

"Trọng phụ muốn đánh muốn chửi cũng được, đừng giết cháu, cháu bị tiểu nhân xúi bẩy."

"Câm mồm!"

Lưu Trường chạy ra ngoài vương cung, quả nhiên gặp giáp sĩ chạy tới, giáp sĩ hô to:" Có gian tặc đánh vương cung."

Lưu Trường kích động, y đã lâu lắm rồi không chém giết. Có điều kẻ nào dám tấn công vương cung, nhắm vào mình hay Lưu Ngang?

Lưu Ngang cũng đã hoàn hồn, tay cầm trường kiếm theo sau Lưu Trường, càng gần tới cổng, tiếng chém giết càng rõ ràng.

"Mở cửa!"

Lưu Trường quát lớn, xông ra trước tiên.

Ngoài vương cung, khắp nơi là giáp sĩ ngã ra đất, đau đớn rên rỉ, tới hai ba chục người. Còn có rất nhiều giáp sĩ đang bao vây một người, người đó kiếm còn chưa rời vỏ, vậy mà đánh cho đám giáp sĩ lui liên tục, không khác gì hổ xông vào bầy dê.

Lưu Trường ngớ người.

Vì tên ngốc to xác đang chém giết chính là Hạ Hầu Táo.

"Dừng tay!"

Tiếng quát của Lưu Trường khiến đám giáp sĩ lùi lại, Hạ Hầu Táo nhờ thế nhìn thấy Lưu Trường, tròn mắt, không tin dụi mắt mấy lần mới dám xác định.

"Tên này giả mạo ngài, còn nói mình là Hạ Hầu Táo!" Giáp sĩ bẩm báo:

Hạ Hầu Táo nổi giận:" Ta chính là ..."

Lưu Trường hắng giọng:" Hắn là huynh đệ sinh đôi của ta, không phải giả mạo, mau gọi thái y tới."

Lưu Ngang nhìn tình huống này là hiểu rồi, quát:" Còn không mau đi đi."

Giáp sĩ bấy giờ liền trở nên bận rộn, Hạ Hầu Táo mặt đầy ủy khuất tới bên Lưu Trường, hắn ăn đòn không ít, toàn thân đau đớn vô cùng:" Quần hiền nhiều như thế, sao bệ hạ cứ giả mạo thần, nếu thần mà hỏng hết thanh danh thì đó là công của bệ hạ!"

"Chuyện này không thể trách ta, thanh danh của ngươi hỏng lâu rồi."

Lưu Trường kéo Hạ Hầu Táo quay trở lại trong điện.

Bốn người ngồi trong điện, Hạ Hầu Táo còn có chút không tin:" Bệ hạ, sao lại ở đây, thường phục vi hành à?"

"Ta tới tìm lão sư bàn chút việc, ngươi tới Bắc Đình làm gì?"

"Thần tới thúc lương thực, phía Hoài Âm hậu thúc giục rất gắt, bên này sống chết không đưa tới."

Lưu Ngang cuống lên, vội nói:" Cháu có cách gì chứ, lương thực ở nước Hà Tây chưa vận chuyển tới, cháu lấy gì mà đưa đi?"

Lúc này quốc tướng và thái úy Bắc Đình nghe báo có kẻ hành hung ở trước vương cung vội vàng vào điện.

Hai người này đều là người quen của Lưu Trường, thái úy Sài Vũ tất nhiên không cần nói nhiều, quốc tướng Lưu Xá là người quen. Năm xưa Lưu Trường du ngoạn nước Sở quen một chàng thiếu niên, nay hắn trưởng thành rồi, kế thừa tước vị a phụ thành Đào hầu, là tộc nhân của Hạng Vũ.

Hai người thấy Lưu Trường, tất nhiên là thất kinh.

Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com

Bình Luận (0)
Comment