Lưu Trường ngồi ở thượng vị nhìn xuống dưới: "Trẫm lần này tới nước Bắc Đình vô cùng thất vọng, thằng nhãi Lưu Ngang không nên hồn, chìm đắm tửu sắc, quần thần cũng không tận lực ..."
Mọi người cúi đầu, Hạ Hầu Táo cũng thế, đột nhiên nhớ ra, mình có phải người Bắc Đình đâu, vội ngẩng đầu lên.
"Xem ra Bắc Đình cần một người có năng lực tới làm việc, các ngươi ngay cả đường còn chưa sửa xong, nếu Tây Vực phát sinh chiến sự, các ngươi vận chuyển lương thực, không biết hao phí bao nhiêu."
Đào hầu Lưu Xá dù sao vẫn còn trẻ, bị trách mắng đỏ mặt hổ thẹn.
Lưu Ngang thấy vậy không nhịn được hùng hồn nói:" Trọng phụ, cháu vô dụng, nhưng quần thần không phải thế. Lưu công từ khi làm quốc tướng tra rõ hộ tịch, đo đạc đất đai, giáo hóa, khai khẩn, xây quan học, là bậc hiền nhân. Sài công bình định đạo tặc trong nước, tăng cường quản trị địa phương, khiến Bắc Đình bình an .... Bắc Đình nghèo khổ, khai quốc vài năm, làm được thế này không dễ."
"Nếu trọng phụ trách tội, xin trách tội cháu, khoan thứ cho đại thần, đây không phải lỗi của họ."
Lưu Xá vội nói: "Là lỗi của thần ...."
Lưu Trường hơi bất ngờ, thằng nhãi này vậy mà được lòng thần tử, xem ra cũng có chỗ dùng được, bề ngoài không lộ ra chút nào: "Được rồi, trẫm tới đây không phải để xem tình nghĩa quân thần của các ngươi. Chuyện khác trẫm không để ý, nể mặt đại ca, trẫm tha cho ngươi một lần. Nếu lần sau vẫn làm người ta thất vọng như thế, trẫm miễn chức toàn bộ các ngươi! Xóa bỏ nước Bắc Đình!"
Tiếp đó Sài Vũ dẫn Lưu Trường đi xem tình hình đương địa, Lưu Trường đưa tấm bản đồ ra, ông ta nhìn một cái nhận ra dịch trạm, trạm trung chuyển, kho lương lâm thời, hỏi:" Bệ hạ định dùng binh?"
Lưu Trường thở dài:" Quan học cần lương thực, y quán cần lương thực, đâu cũng cần lương thực, trẫm không thể biến ra được, đành phải lấy ở bên ngoài."
Rất nhanh, Lưu Trường rời nơi này tới nước Tây Đình, mục đích của y là gặp lão sư, nên không thể ở lại lâu, nếu không đợi y quay về Trường An e là loạn lớn.
Ngựa điên cuồng phóng tới Tây Đình, Hạ Hầu Táo theo bên, luôn mồm nói.
"Bệ hạ tới thật đúng lúc, Hoài Âm hầu thường nói nhớ bệ hạ, nếu bệ hạ ở đây thì tốt ... Nay bệ hạ tới, Hoài Âm hầu nhất định sẽ vui lắm."
Hắn vừa nói vừa cố che giấu nụ cười không tên.
Lữ Lộc nghe Hạ Hầu Táo lải nhải suốt dọc đường thì bực mình, ngươi không biết câm mồm à?
Đường từ Bắc Đình tới Tây Đình có trạm gác, giáp sĩ trú đóng, sĩ tốt đứng trên tháp canh. Đám người Lưu Trường vừa tới gần liền bị giáp sĩ ngăn lại, Lưu Trường phát hiện đằng xa có rất nhiều tháp canh, còn có hào, rào chống ngựa, ai không biết còn tưởng Tây Đình đang khai chiến với Bắc Đình.
Sắc mặt Lưu Trường khó coi.
Cứ nghĩ Lưu Khải sẽ đáng tin hơn hai thằng nhãi kia, không ngờ hắn lại muốn mưu phản.
Ngươi làm vậy có ý gì? Đề phòng quân đội Bắc Đình hay đề phòng triều đình?
Giáp sĩ nhìn thấy Hạ Hầu Táo theo cùng vẫn kiểm tra thân phận. Lần này Lưu Trường mượn dùng thân phận Phàn Kháng. Vào nước rồi Hạ Hầu Táo đắc ý nói:" Nơi này khác Bắc Đình, giáp sĩ không dễ dàng cho người đi qua, dù là thái úy xuất hành cũng phải kiểm tra nghiệm truyền, nếu không sẽ bị bắt."
"Vậy các ngươi chuẩn bị bao giờ mưu phản?" Lưu Trường hỏi:
Hạ Hầu Táo theo thói quen đáp:" Bọn thần chuẩn bị tháng sáu năm sau ... Hả? Mưu phản? Bệ hạ, sao bọn thần lại mưu phản?"
"Dựng cả rào chống ngựa rồi còn nói không phản à? Tháng sáu năm sau, chọn thời gian chính xác lắm."
"Không, không bọn thần chuẩn bị thu phục ngoại vương, để họ tự nguyện thành quận huyện ..."
Hạ Hầu Táo vội vàng giải thích, tình hình nước Tây Đình khác Bắc Đình, trong nước đa phần là minh hữu của Đại Hán, Hàn Tín còn dẫn sĩ tốt của họ đi đánh trận, là người có công, không ít người cưới nữ tử Lữ gia, thành do nữ tế của hoàng đế.
Tây Đình giống như một liên minh bộ lạc, Lưu Khải là bộ lạc mạnh nhất, tình hình khá giống nước Điền.
Không khí trong nước Tây Đình rất khác, bách tính trông rất nghiêm túc, được quan viên tổ chức, xếp hàng về nhà, mắt nhìn thẳng.
Hay quá, đây đâu phải Tây Đình, đây là Tây Tần.
Lưu Trường hiểu rồi, Lưu Khải dùng biện pháp cai trị của nước Tần, nghiêm cấm bách tính ra ngoài, phòng tuyến kia không phải là đối ngoại mà là đối nội.
đường sá trong nước Tây Đình bằng phẳng hơn Bắc Đình, có thể so với Hà Tây. Không ít nơi trong cát vàng thấy đình trưởng cầm nỏ, mắt nhìn về phía trước, làm cái quốc gia này tăng thêm chút bi thương.
Hạ Hầu Táo quen biết đình trưởng toàn quốc, thậm chí là giáp sĩ toàn quốc.
Hắn vui vẻ chào hỏi người nơi này, đám đình trưởng đó mặt nứt nẻ, toàn thần toàn mùi đất.
"Nơi này có bao nhiêu đình trưởng thế?" Lữ Lộc hỏi:
Hạ Hầu Táo đắc ý:" Không ít, những bốn ba vị."
Lữ Lộc suýt cười thành tín:" Những bốn ba vị cơ à, đúng là không ít."
Hạ Hầu Tào hoàn toàn không nghe ra ý giễu cợt trong đó, nghiêm túc nói:" Đúng thế, mới đầu không có một ai, bọn ta dày công chọn ra. Nơi này loạn lắm, thường xuyên có tặc khấu, đình trưởng phải làm rất nhiều việc, trọng trách rất lớn, không phải người thường có thể làm được ..."
Không hiểu sao Lữ Lộc không chế giễu nổi nữa, lòng còn áy náy.
Khi bọn họ tới Lục Tuyền, Lưu Trường rất bất ngờ, đây là tòa thành mới xây dựng, trông rất kiên cố. Đi vào trong, hai bên đối xứng ngăn nắp, đúng là kiểu kiến trúc thời Tần, chính giữa là vương cung.
Vương cung này kém xa Hà Tây và Bắc Đình.
Ở Hà Tây thì Lưu Tường đi săn, ở Bắc Đình thì Lưu Ngang tửu sắc, Lưu Trường muốn xem thằng nhãi này làm gì.
Khi Lưu Trường đi vào vương cung chỉ thấy tường màu vàng đất, thô ráp, Lưu Khải ngồi sau bàn, trước mặt đặt rất nhiều tấu chương, đang nhíu mày suy nghĩ. Nghe thấy tiếng bước chân, Lưu Khải ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lưu Trường thì giật nảy mình, vội vàng đứng dậy hành lễ:" Bệ hạ."
Lưu Trường quan sát kỹ đứa do tử này, so với ở Trường An gầy hơn nhiều, mặt vàng vọt, môi khô nứt, như ở cát vàng chui ra.
Cuối cùng y chỉ biết thở dài.
"Thằng nhãi, không cần phải thế."
Lưu Khải đứng thẳng lên, vui mừng nhìn Lưu Trường:" Trọng phụ tới khi nào, sao không báo cho cháu một tiếng ... Trọng phụ, đi bên này, bên này là nội điện."
Lưu Trường đi vào nội điện cũng đơn sơ, nhìn quanh:" Ngay cả cận thị cũng không có à?"
"Trọng phụ không biết tình hình ở Tây Đình, cận thị là thứ quá xa xỉ, cháu phái hết xuống địa phương làm quan rồi ... Trọng phụ, thử trả nơi này ... Hạ Hầu thái úy, phiền khanh giết vài con gà khoản đãi trọng phụ."
Thái úy phải đi giết gà, Lưu Trường không nói lên lời.
"Trọng phụ, cháu có việc này phải nhận tội."
"Ngươi nói đi."
"Trước đó có vài vong nhân trốn khỏi nước Tây Đình, chạy tới Bắc Đình, bọn họ không chịu giao người, cháu liền giết chết. Tây Đình vốn nghèo khổ, nhiều tặc khấu, bất hòa với ngoại vương, đất cày ít. Nếu cháu không dùng thủ đoạn cứng rắn thì căn bản không có đủ cơm ăn, trừ khi cháu bỏ thành đi chăn thả ... Mà thủ đoạn cứng rắn đó khiến trong nước xuất hiện vong nhân, không giết, sẽ càng có nhiều người bỏ chạy."
Lưu Trường cau mày, song không giáo huấn hắn:" Ngươi đúng là chẳng dễ dàng gì, trong nước giờ có bao nhiêu bách tính?"
"Đã có bảy vạn tám nghìn năm trăm hai tư người, tính cả cháu."
"Lúc ngươi mới tới có bao nhiêu?"
"Một vạn ba nghìn không trăm tám mươi ngươi."
"Khá lắm, trong đám hậu sinh tông thất, ngươi có tài nhất, người khác không so được." Lưu Trường tán dương:
Nghe trọng phụ khen ngợi như thế, hắn có chút thẹn thùng, lòng càng hoan hỉ, lại có đôi phần chua chát, luống cuống mãi mới nói được:" Trọng phụ, tông thất nhiều người tài, cháu tài đức gì ..."
"Không cần khiêm tốn." Lưu Trường vỗ bàn: "Nếu An Lăng của trẫm xây ở chỗ ngươi, không biết ngươi làm được bao việc, để cho thằng nhãi Tường, thật lãng phí."
Nói tới cái này Lưu Khải gật đầu ngay, không rụt rè: "Đúng ạ, đúng ạ."
"Trẫm trở về sẽ gửi thêm đồ tốt cho ngươi, nhưng ngươi phải giữ được tác phong này, không được kiêu ngạo tự mãn. Phải nhanh chóng thu phục thành bang xung quanh, tích cực phò tá sư phụ ta, khai thông tuyến mậu dịch tới Thân Độc. Cố gắng biến nơi này thành trung tâm mậu dịch của Đại Hán và Thân Độc, ngươi biết phải làm gì chứ?"
Lưu Khải gật đầu lia lịa, không che giấu được niềm vui nữa. Trọng phụ hắn xưa nay nói được làm được, nói dốc sức nâng đỡ Tây Đình thì nhất định dồn toàn lực.
"Lão sư trẫm có còn ở trong nước không?" Tây Đình chẳng có gì đáng để xem, Lưu Trường vào ngay việc chính:
"Ở ngoài Tây Đình có một giáo trường."
"Tốt, bảo Hạ Hầu Táo đưa trẫm đi."
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com