"Sư phụ!"
Một tiếng như kêu tang, trong bóng đêm, Hàn Tín đang châm đèn xem tấu báo, ngẩng đầu lên, tên ngốc to xác xông vào, cười ngớ ngẩn. Hàn Tín thất thần, sao thằng nhãi này lại ở đây.
Ông ta thậm chí chớp mắt, hay là mình mệt quá nên gặp ảo giác?
Lưu Trường thì chẳng khách khí, xông tới muốn ôm lấy Hàn Tín, ánh mắt ông ta lạnh như băng, Lưu Trường ngại ngùng thu tay lại.
"Sư phụ, trẫm nhớ sư phụ quá, sao sư phụ không trả lời thư của trẫm? Trẫm viết hơn trăm bức thư rồi, hay sư phụ có đệ tử mới?"
"Ài, sư phụ, sao sư phụ tiều tụy thế? Chắc là không làm theo biện pháp của trẫm để hành quân đánh trận chứ gì?"
"Sư phụ, trẫm viết nhiều thư như thế, sao không về Trường An một chuyến? Sư phụ không cần lo chuyện Trần Bình, ông ta bệnh nặng nằm giường rồi, sợ gì chứ?"
"Táo nói với trẫm, sư phụ nằm mơ cũng nhớ trẫm."
Mặt Hàn Tín từ đỏ biến thành màu đen.
"Đúng, thần nhớ bệ hạ lắm, nằm mơ cũng đang đánh bệ hạ ... Rốt cuộc bệ hạ đã tới." Không biết từ bao giờ, Hàn Tín đã cởi hài cầm trong tay:
"Sư phụ, trẫm đã ba mươi rồi ..." Lưu Trường kêu lên:
"Thằng nhãi! Chặt cây nhà ta này."
"Dạy ta đánh trận này."
"Nhắc tới Trần Bình này."
Hạ Hầu Táo ở ngoài lều lắc đầu nhìn cái bóng ánh lửa chiếu lên vách, một bỏ chạy, một truy đuổi, thi thoảng truyền ra từng tiếng kêu thảm, cảm khái:" Đúng là thiện ác đều có báo đáp, chỉ là Hoài Âm hầu đánh nhẹ quá."
Lữ Lộc mỉa mai:" Vậy ngươi thấy bệ hạ chịu thua thiệt sẽ tìm ai phát tiết?"
Hạ Hầu Táo lập tức chắp tay:" Trong nước có đại sự, cáo từ."
Trong lều trướng, Lưu Trường cười nịnh nọt dìu Hàn Tín ngồi xuống, Hàn Tín phát tiết xong tâm tình tốt hơn không ít:" Quân chủ một nước lại lén lút chạy ra biên ải, chẳng lẽ muốn bắt ta về?"
"Ha ha ha, không dám, không dám ... Sư phụ, chuyến này trẫm tới là vì chuyện Thân Độc, dọc đường đi trẫm đã vẽ rất nhiều tuyến đường ..."
Hàn Tín cười khinh miệt:" Ồ, ngươi cũng vẽ à, cho ta xem nào?"
"Sư phụ cũng vẽ sao, cho trẫm xem nào?"
Hàn Tín thuận tay lấy tấm bản đồ đưa cho Lưu Trường.
"Ái chà, sư phụ vẽ giống hệt trẫm." Lưu Trường kêu lớn, xoay người đi tìm kiếm, tìm rất lâu lấy một tấm bản đồ đưa Hàn Tín:
Hàn Tín xem một cái liền kinh ngạc, thằng nhãi này vậy mà lại suy nghĩ giống mình à? Không thể nào.
"Trẫm với sư phụ đúng là hai đại tướng quân, không phân cao thấp."
"Có phải ngươi vẽ rất nhiều bản đồ, sau đó xem của ta trước rồi chọn ra cái giống nhất không?"
"Hả? Sư phụ sao biết?"
"Thủ đoạn của ngươi làm sao qua mắt ta, ngu xuẩn."
Lưu Trường biết lão sư của mình lợi hại mới nghĩ ra kế hoạch kín kẽ này, không ngờ bị lão sư nhìn cái là ra. Lòng y rất thắc mắc, lão sư lợi hại thế sao năm xưa hai lần mưu phản giết bên mình đầu người lông lốc, đối phương thương vong gần bằng 0.
Y muốn hỏi, nhưng sợ ăn đòn nên thôi. Giờ y làm a phụ rồi, nếu bị đánh đòn thì bẽ mặt lắm. Tuy nói a phụ y năm xưa trên 40 còn bị đại phụ đuổi đánh, trên 50 còn bị đại phụ mắng mỏ.
Nhưng mình đâu phải hôn quân như a phụ, sao giống ông ấy được?
"Sư phụ thấy thế nào, theo sư phụ học bao năm không phí chứ? Cái này thế nào cũng có tác dụng lớn. " Lưu Trường đắc ý lắm, trên mặt viết rõ mấy chữ, mau mau khen trẫm đi:
Hàn Tín trầm mặc hồi lâu gọi:" Lại đây."
Ông ta đứng dậy đi tới tấm bản đồ lớn treo trên tường, châm nến soi. Lưu Trường nhìn kỹ, đây là tấm bản đồ chi tiết từ Lũng Tây tới Tây Đình, tất cả chỗ Lưu Trường đánh dấu đều có trên đó.
Lưu Trường xem một cái đã thấy mình thật thất bại, y ít khi có cảm giác này, nhưng khi đối diện với lão sư thường xuyên xuất hiện. Mỗi khi y cho rằng mình tới gần lão sư lắm rồi, lại bị cho một bài học.
"Ngươi ở hoàng cung lâu, quần thần khen vài câu lại tưởng mình tính toán chu toàn, cái gì cũng hiểu. Chẳng qua quần thần sợ ngươi nên không dám nói mà thôi. Trị quốc ngươi bằng được Vương Lăng, Chu Xương, Trương Thương không? Luận mưu trí ngươi so được với Lưu hầu, Khúc Nghịch hầu, Lục Giả? Luận chiến sự, Chu Bột, Hạ Hầu Anh thiện chiến hơn xa ngươi."
"Luận dùng người, ngươi càng kém a phụ ngươi."
"Luận thủ đoạn triều đường, ngươi chẳng bằng a mẫu ngươi."
Hàn Tín nghiêm mặt mắng:" Một khi ngươi tin lời quần thần, nghĩ mình tài trí vô song, thiên hạ vô địch vậy thì ngươi sắp thất bại rồi! Năm xưa Hạng Vũ chính vì khinh thiên hạ, tự phụ tự đắc, ngươi còn nhớ kết cục của hắn không?"
Lưu Trường ủy khuất:" Sư phụ, đâu tệ như người nói ... Trẫm từ xa xôi tới đây để sư phụ mắng chửi à?"
"Ta không mắng chửi ngươi, chỉ nói vài câu thật lòng thôi, từ khi nào mà ngay cả lời nói thật trước mặt ngươi thành mắng chửi rồi? Nếu là người khác nói, có phải ngươi nấu họ rồi không?"
Nhìn Lưu Trường ỉu xìu đi nghỉ ngơi, sắc mặt Hàn Tín trở nên nghiêm trọng, ông ta vuốt chòm râu đã trắng dần của mình, mày nhíu lại.
Ông ta không còn trẻ nữa, trên đời này, người có thể quản được thằng nhãi đó ngày càng ít, mà ở tuổi này y đã có thành tựu chưa từng có. Đem thiên hạ khuếch trương gấp đôi thời Cao hoàng đế, nghe nói sản lượng lương thực cao tới thái quá, hơn thời Cao hoàng đế tám chín lần ... Các phương diện khác càng không cần nói, huyện học vỡ lòng mở khắp thiên hạ, y quán cứu tế, trì đạo nối liền Trung Nguyên ...
Nói thật, đôi khi Hàn Tín xem báo thôi cũng không bình tĩnh được.
Chính điều ấy khiến Hàn Tín rất lo, nếu đám người bọn họ đều đi rồi, không ai quản được y nữa, phải chăng Lưu Trường sẽ dần đi tới một cực đoan khác? Trở nên tự mãn kiêu ngạo, không nghe ai khuyên giải nữa, chỉ làm theo ý thích .... Hàn Tín chẳng quan tâm tới Đại Hán sẽ thế nào, ông chỉ quan tâm tới đứa đệ tử còn thân hơn nhi tử này, sợ tương lai có kết cục không tốt.
Hàn Tín buông tiếng thở dài, gọi:" Người đâu!"
Giáp sĩ bên ngoài nhanh chóng chạy vào.
"Phái người đi nói với Chu Á Phu, bảo hắn dẫn quân về."
"Vâng!"
Giáp sĩ xoay người định đi, Hàn Tín gọi lại:" Còn nữa ..."
Cùng lúc đó Lưu Trường rầu rĩ đi về lầu Hàn Tín an bài cho mình, Lữ Lộc theo bên cạnh nhìn một cái là biết tâm tình bệ hạ không vui, chưa đợi hắn hỏi, Lưu Trường đã tuôn một tràng.
" ... Trẫm lặn lội đường sá xa xôi tới đây để nghe chửi à, sớm biết vẫy trẫm không tới nữa. Ở Trường An bị a mẫu mắng, ở đây bị sư phụ mắng ..."
Lữ Lộc bình tĩnh nói: "Bệ hạ thật may mắn."
"Hả? Ngươi thèm ăn đòn à? Dám trêu trẫm."
"Không phải, thần rất muốn được nghe a mẫu mắng một lần, mỗi lần về phủ, trong phủ trống không ..."
Lưu Trường ngần ngừ một lúc nói: "Không sao, lần sau a mẫu mắng trẫm, trẫm sẽ nói là ngươi làm, cô mẫu cũng là mẫu, cho ngươi nghe mắng chửi ... À, Táo đâu?"
"Táo sợ bệ hạ ra đánh hắn, hắn chạy tới chỗ a phụ hắn rồi."
"Trẫm chắc chắn sẽ đánh hắn, nhưng mà hắn không về Tây Đình lại chạy tới chỗ a phụ hắn làm gì?"
"Bệ hạ, vốn hắn định chạy về Tây Đình, nhưng thần là bằng hữu nhiều năm, tất nhiên phải ra tay giúp đỡ, thần nói với hắn, nếu ngươi về Tây Đình, bệ hạ trên đường về đi qua Tây Đình sẽ tóm ngươi, ngươi bị đánh càng thảm. Không bằng ngươi tới chỗ a phụ ngươi, bệ hạ tôn kính a phụ ngươi, sẽ không đánh ngươi trước mặt ông ấy."
Lữ Lộc cười rách miệng: "Vậy mà tên ấy tin thật."
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com