Lưu Trường cười to, Hạ Hầu Anh gửi thư nói nhi tử vô lễ với mình, vì nể mặt Tây Đình vương mới tha cho, giờ hắn tự tìm đường chết:"
Ha ha ha, không cần trẫm ra tay nữa rồi, hẳn là hắn đang hưởng thụ lắm, có điều ngươi làm thế không sợ hắn thù à?"
"Thù gì ạ, khi hắn đi còn cám ơn thần mà.”
Lưu Trường cười càng to.
Hai kẻ xấu đang cười đùa thì giáp sĩ mang đồ ăn vào.
Lưu Trường ngẩn ra, thịt trâu, cơm mạch còn rượu nữa, toàn là món y thích nhất, nhất là mã tửu, thứ này không ngọt, mang theo vị đắng, gồm cả thịt trâu kia đều không phải khẩu vị đại chúng, ngạc nhiên hỏi: "Các ngươi ngày nào cũng ăn thế này à?"
Giáp sĩ do dự: "Vâng ạ ... Mỗi ngày cơm nước đều khác nhau ..."
Lữ Lộc tiễn giáp sĩ đi, Lưu Trường bắt đầu ra sức nhét thức ăn vào mồm, từ lúc rời Trường An, y không được ăn nhiều món mình thích thế này nữa.
Hôm đó Lưu Trường ngủ rất say.
Hôm sau Lưu Trường dậy sớm chạy tới chỗ sư phụ, đặc điểm của y là chẳng nhớ thù qua đêm, hôm qua bị mắng, hôm nay đã cười rất vô tâm rồi.
"Sư phụ, lần này trẫm tới mang theo cho sư phụ rất nhiều thuốc nổ."
Lưu Trường nói rất nhiều chỉ là một cái xe.
Hàn Tín đã nghe rất nhiều tin báo về thứ này rồi, miêu tả khoa trương đủ kiểu, đến khi Lưu Trường dẫn họ tới chỗ hoang vắng không người thử nghiệm, ông vẫn chấn kinh không thôi.
Mặc dù đứng rất xa, Hàn Tín vẫn cảm thụ được cơn gió vừa ập vào mặt, uy lực này thực sự chưa từng có.
"Sư phụ, thế nào? Trẫm không nói dối chứ, có thứ này, chiến sự về sau sẽ khác hẳn."
Hàn Tín vội đi tới xem hiện trường vụ nổ.
Lưu Trường vẫn nói không ngừng:" Thứ này có thể nổ bay giáp, nếu đủ số lượng, có thể phá cả tường thành ..."
Nhìn cái hố không nhỏ, trong đầu Hàn Tín tích tắc hiện ra đủ loại chiến sự khác nhau, tác dụng của thuốc nổ thể hiện trong đó cũng khác, từ phục kích, bao vây, tiêu diệt, du kích, công thành.
Nhìn sư phụ rơi vào trầm tư, Lưu Trường không quấy nhiễu, tới bên Hạ Hầu Anh vẫn chấn kinh.
"Trọng phụ, thế nào? Thứ này có tính là vũ khí lợi hại không?"
Hạ Hầu Anh cảm thán:" Thực sự lợi hại."
Lưu Trường cười ha hả đắc ý, không nhịn được hỏi:" Sao không thấy Táo đâu?"
Hạ Hầu Anh hừ lạnh:" Nó không khỏe, mấy ngày tới không thể rời giường."
Lưu Trường bất rác rụt cổ.
"Trường!" Hàn Tín chậm rãi quay đầu lại, ra hiệu Lưu Trường đi theo, hai người tản bộ trong hoang mạc:" Giờ chưa phải lúc đánh Thân Độc."
"Chúng ta đã có thuốc nổ, vì sao ..."
"Nếu xuất binh quy mô lớn, Thân Độc sẽ kéo sụp cả Đại Hán, Đại Hán không có năng lực ấy, Thân Độc quá xa xôi."
"Kể cả sư phụ cũng không được sao?"
"Ai cũng vậy, đánh bại và chiếm đóng khác nhau, Hung Nô làm được vì đặc điểm sống du mục của chúng, kỵ binh Đại Hán ta không ít, nhưng không thể làm giống Hung Nô."
Lưu Trường im lặng.
"Ta phái người thăm dò nhiều lần, Thân Độc không phải là kẻ địch của Đại Hán ta, ngay cả khi có ngoại tộc đe dọa mà không thể đoàn kết càng không nói tới lúc khác. Bộ tộc ở đó quá nhiều, ngay trong một tòa thành có quá nhiều phong tục ngôn ngữ khác nhau, đối đầu với nhau. Dù có người chỉnh hợp lại làm một, mâu thuẫn cũng không thể điều hòa."
Lưu Trường thất vọng, song đây là chuyện không phải một sớm một chiều, không phải điều mang thuốc nổ ra để giải quyết được.
Đoàn người họ ngồi xe về, Lưu Trường vốn muốn ngồi cùng Hàn Tín, Hàn Tín ghét bỏ bảo y tự đi mà cưỡi ngựa, Lưu Trường đành đi cùng xe với Hạ Hầu Anh.
Về tới quân doanh, Hàn Tín lại bắt đầu bận rộn, có thuốc nổ, ông ta lại lần nữa điều chỉnh sách lược, thứ này tuy hữu dụng, nhưng mới mẻ, muốn ứng dụng vào quân sự cần phối hợp đồng bộ tương ứng, nếu không hiệu quả không cao.
Chu Á Phu cũng đã nhận được lệnh, mau chóng trở về.
Xuất hiện trước mặt Hàn Tín, Chu Á Phu trông béo hơn trước kia một chút, đen hơn, đôi mắt hắn càng thêm lãnh đạm, đúng là giống hệt Chu Bột. Hắn nghiêm túc hành lễ bái kiến Hàn Tín.
Hàn Tín nheo mắt đánh giá hắn, mấy năm qua Chu Á Phu theo bên Hàn Tín, gác cửa cho ông, sau bị Hàn Tín phái đi các nơi tác chiến. Trong mắt người khác, Chu Á Phu chắc chắn là đắc tội với Hàn Tín rồi, hắn chẳng thể lập được công, chủ yếu vì bị Hàn Tín chèn ép.
Chu Á Phú chạy khắp nơi hiệp trợ, chữa cháy, công lao nửa phần chẳng tính lên đầu y, một khi có công việc gian nan nhất, mệt nhất, nhất định rơi vào tay hắn. Lần nào hắn cũng làm rất tốt, cả Hạ Hầu Anh cũng than không bằng, nhưng Hàn Tín luôn bới móc, sỉ nhục hắn.
Chu Á Phu cũng quật cường, đối diện với ức hiếp ấy, hắn không nói gì cả, lặng lẽ hoàn thiện khuyến điểm của mình.
Nếu nói trước kia hắn là đệ nhất đại tướng trong lớp trẻ, thì nay đặt trong đám khai quốc, cũng tuyệt đối không thua kém, thậm chí còn đứng ở hàng trên.
"Á Phu, ngươi bao tuổi rồi?" Hàn Tín chợt hỏi:
Chu Á Phu lập tức đáp:" Hai tám."
"Vậy ngươi có bao nhiêu thực ấp?"
"Năm nghìn."
Hai mươi tám tuổi đã có 5000 thực ấp, trong mắt mọi người đó là điều khó tin, Chu Bột cũng chỉ chừng đó thôi, mà đó là Chu Á Phu bị áp chế rồi đấy. Hàn Tín thì mặt thản nhiên, vì 28 tuổi thì ông ta là Tề vương, hơn nữa không phải nước Tề bị chia cắt như bây giờ, mà là nước Tề cường thịnh giàu có, thực ấp không nhiều, chừng 100 vạn hộ thôi ...
"Cũng tạm, ta hỏi ngươi, ngươi sợ chết không?"
"Sợ!"
"Vậy có nguyện vì vương sự mà chết không?"
"Có!"
"Thế thì tốt, từ hôm nay ngươi không đọc binh thư nữa, phải đọc kinh sách các học phải, ngày nào cũng phải đọc, ta sẽ kiểm tra."
"Hả?" Chu Á Phu tới lúc này mới tỏ ra kinh ngạc:
Hàn Tín nghiêm mặt nói:" Ta nhìn trong đám hậu sinh, chỉ ngươi miễn cưỡng dùng được ... Nếu đám người bọn ta qua đời, ta muốn ngươi theo dõi hoàng đế, đừng để y làm loạn. Ngươi chưa chắc đã khuyên được, nhưng thằng nhãi đó trọng tình cảm, ngươi có thể lấy mạng ra ép, khiến y phải kiềm chế bớt."
"Chuyện này ... Thần không thông chính vụ ...."
"Ngươi nghĩ cách đánh trận chỉ có thể tìm trên binh pháp à? Chiến tranh không đơn giản, nhiều thủ đoạn không có trong binh pháp, nếu ngươi cho rằng chiến tranh chỉ là dẫn binh đánh trận thì ngươi mãi mãi không đạt được tới trình độ của ta."
Chu Á Phu tức thì chắp tay bái tạ:" Vâng!"
"Sư phụ!" Cùng với một tiếng hô vang, Lưu Trường xông vào, nhìn thấy người quen:" Á Phu?"
Chu Á Phu vội vàng trở về, trực tiếp tới chỗ Hàn Tín, chưa tiếp xúc với ai nên không biết Lưu Trường ở đây:" Bệ ... Bệ hạ?"
Lưu Trường cười to, đi nhanh tới, bế ngang hông nâng Chu Á Phu lên. Chu Á Phu là một tráng hán, tướng mạo hung hãn, mười phần thô hào, nhưng so với Lưu Trường, hắn thành mong manh yếu đuối, bị Lưu Trường bế xoay mấy vòng đặt xuống.
Chu Á Phu loạng choạng mấy cái, cười méo xẹo.
Lưu Trường kích động nắm vai Chu Á Phu nhìn từ trên xuống:" Lâu rồi không gặp, thằng nhãi, được lắm, dùng hơn vạn người đánh bại sáu vạn kỵ binh của Tả hiền vương."
"Thần thấy, Đại Hán chiến đấu với Hung Nô, luôn lấy xạ kỵ làm chủ, điều này yêu cầu hậu cần quá hà khắc .... Bởi thế thần tự mình thao luyện quân đội, lấy đoản binh, lợi nhận tiên hộ làm phương lược chính, nghênh chính kỵ binh Hung Nô ..."
Trên lịch sử, về mặt quân sự, Chu Á Phu để lại thanh tựu cực lớn, đó là thay đối chiến thuật, cung cấp loại phương pháp đối phó với Hung Nô hoàn toàn mới giúp đám Vệ Thanh chiến thắng Hung Nô.
Cách trị quân nghiêm khắc của hắn cũng ảnh hưởng lớn tới nhiều tướng quân của Đại Hán, đáng tiếc không thoát khỏi quy luật danh tướng không có kết cục tốt.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com