Lưu Trường cứ ở đó tán gẫu với Chu Á Phu không dứt, Hàn Tín ngứa tai:" Ra ngoài mà nói chuyện."
Hai người từ biệt Hàn Tín, Lưu Trường kéo tay Chu Á Phu rời lều, Lữ Lộc cũng thất kinh, nhanh chóng chuẩn bị rượu thịt trong lều bệ hạ, hắn biết hai người sẽ có nhiều lời muốn nói.
"Ngươi đắc tội với lão sư trẫm à? Trẫm nghe nói ngươi ở đây bị bài xích, chèn ép ... Có người nói, lão sư ghen tỵ tài năng của ngươi."
Chu Á Phu suýt bật cười:" Bệ hạ tin sao?"
"Trẫm không tin."
"Hoài Âm hầu không phải chèn ép thần, mà chỉ hận thần không đạt tới kỳ vọng của ông ấy thôi, rồi sẽ có một ngày, thần khiến ông ấy không bới móc được gì!" Chu Á Phu chém đinh chặt sắt nói:
"Ha ha ha, nhất định là thế, nào, uống rượu! Nào, nào kể cho ta nghe đi, ngươi nhiều lần xâm nhập sâu vào Thân Độc, ở đó rốt cuộc thế nào?"
"Thần chưa bao giờ gặp được thành trì cổ quái như thế ..." Chu Á Phu liền kể những chuyện kỳ lạ mình thấy trên đường đi:
Cùng lúc ấy thái thượng hoàng dẫn người quay về Trường An, ra nghênh tiếp chỉ có vài đại thần.
Trương Thương vì bận rộn mà không thể tới, các đại thần cũng có chức trách riêng, chỉ có Lục Giả ra nghênh đón.
Lưu Doanh có chút hoang mang, mình đi lâu như thế mà Trường đệ không nhớ mình à?"
"Bệ hạ không ở Trường An mà ở An Lăng." Lục Giả giải thích, rồi thấy ngôn ngữ mình không ổn, bổ xung:" Bệ hạ tuần tra An Lăng."
Lưu Doanh thở phào:" Lục công, lần sau cố nói cho đầy đủ, nói thế sợ quá ... Vậy ai đang lo liệu mọi chuyện trong Trường An?"
"Trương tướng ạ?"
"Có xảy ra chuyện gì không?"
"Có người chỉ trích Trương tướng làm việc bất lợi ... Tiếp đó bị trung úy Vương Điểm Khải phát hiện trong nhà giấu áo giáp, thế là toàn bộ vào ngụ. Bọn họ sợ tội tự sát trong ngục, thế là bình yên tới bây giờ."
Lưu Doanh vừa mới đi tới cổng thành liền có người lao tới phía mình, giáp sĩ vội vàng ngăn cản. Lưu Doanh nhìn rõ người đó, hô lên:" Sản đệ, sao thế?"
Lữ Sản lúc này mặt đỏ bừng bừng, chỉ Lưu Doanh làm bộ mặt vô tội, mấy lần mở miệng mà không nói lên lời, run rẩy hồi lâu mặt tối sầm rồi ngất xỉu.
"Sản đệ! Sản đệ!"
Mặc dù lo cho tên đệ đệ này, nhưng Lưu Doanh đành tạm thời an bài người đưa hắn về, chuẩn bị gặp a mẫu rồi tới thăm.
"A mẫu!" Lưu Doanh quỳ bái hành lễ, hết sức cung kính:
Hắn ra ngoài một thời gian, trước không nhận ra, về mới phát hiện, a mẫu già rồi.
Lữ hậu trông lom khom, không còn dáng vẻ uy vũ trước kia, người gầy gò, mắt cũng mờ đục, nhìn Lưu Doanh có vẻ không thấy rõ. Tóc bạc phơ, nếp nhăn thêm sâu, tựa như nến trước gió.
Nhìn a mẫu như thế, mắt Lưu Doanh đỏ hoe.
Lữ hậu không có thái độ ác liệt như trước kia nữa, bình tĩnh nói:" Ngồi đây đi."
Lưu Doanh giữ nguyên tư thế quỳ đi tới bên thái hậu, hành vi hiếu thuận như thế lại khiến bà cau mày, song không nói gì cả. Lữ hậu nhìn phía Đại Tào hoàng hậu:" Ngươi cũng tới đây đi."
"A mẫu có khỏe không ạ?"
Lữ hậu cười lạnh, nhìn Lưu Doanh gầy khô như que củi:" Ta không sao, ngược lại ngươi ... Dọc đường chìm đắm trong tửu sắc, ngày đêm ca múa ... Có khỏe không?"
Lưu Doanh rụt cổ lại, hắn ở Trường An áp ức rất lâu, lần này ra ngoài đúng là buông thả một phen, dù Đại Tào ở bên cũng không quản được. Đó là thứ duy nhất hắn kế thừa từ Cao hoàng đế, hơn nữa còn không phải thứ tử tế gì.
Lưu Doanh vốn không tráng kiện, vì thế càng yếu ớt, giờ không giương nổi cung nữa.
"A mẫu, con vừa mới về .."
"Hừ, thế nào, đám huynh đệ của ngươi khỏe chứ?"
"Khỏe ạ, bọn họ quản lý địa phương rất tốt ..."
Lưu Doanh tự hào giới thiệu thành tựu của đám huynh đệ, càng nói càng kích động, cứ như là do mình làm vậy. Lữ hậu gật đầu, bà không lo chư hầu làm loạn, Thôi ân lệnh triển khai, các nước không ngừng bị chia nhỏ, Tề và Sở là đại biểu rõ nhất. Lưu Trường còn trẻ, chư hầu môn kính sợ y, căn bản không lo.
Cùng a mẫu giao đàm rất lâu, thấy a mẫu có vẻ mệt mỏi, Lưu Doanh cáo từ.
Vừa mới ra ngoài Lưu Doanh đã nóng vội nới với Đại Tào:" Nàng về nghỉ ngơi trước đi, trẫm đi bái phỏng Sản đệ."
Đại Tào vội giữ hắn lại:" Sở thái tử phải làm sao?"
Lưu Doanh nhớ tới thằng nhãi phiền toái đó, tức thì có chút đau đầu, hắn vốn cho rằng về tới Trường An giao cho Trường đệ là xong, ai ngờ y lại không có nhà.
Hắn không dám dẫn thằng nhãi đó đi gặp a mẫu, nếu không nói một câu không vừa ý, có khi Sở thái tử đổi thành người khác rồi.
"Trước tiên để nó ở Trường An, cho nó theo An ... Ta về nhanh thôi."
Nào ngờ Đại Tào ra lệnh cho giáp sĩ mới biết, Lưu An tới nước Đường rồi, đành dẫn Tào Mậu đi gặp muội muội. Tào Xu thấy đại tỷ tới thì vui lắm, nghe nói Sở thái tử theo cùng cũng không bất ngờ, cho rằng hắn tới cầu học thôi, liền lệnh người đưa tới chỗ Lưu Bột, để biết trước vài chuyện về thái học.
Lưu Bột tò mò nhìn vị huynh trưởng này.
Lưu Mậu tuổi chỉ kém Lưu An một chút, nhiều hơn Lưu Bột không ít, có điều hắn thấp bé mà Lưu Bột cao lớn, nên nhìn bề ngoài, không ai biết ai lớn ai bé.
"Huynh từ nước Sở tới à, nước Sở vui không?" Lưu Bột hỏi:
Lưu Mậu nhìn quanh kiêu ngạo hỏi:" Đây là đâu?"
"Đây là cung điện của Ung a mẫu, đây là hai đệ đệ của đệ, chúng giống hệt nhau." Lưu Bột nhiệt tình giới thiệu:
Khi Lưu Mậu một tuổi thì Lưu Dĩnh Khách đi du học, để lại cho Lưu Giao nuôi, nhưng Lưu Giao lúc đó bệnh nặng rồi, không thể chiếu cố tôn tử. Vì thế chỉ có a mẫu hắn chăm sóc, mà a mẫu hắn cưng chiều vô độ, bất kể hắn phạm lỗi gì cũng bao che, giấu giếm ...
Thế nên có tính cách của Lưu Mậu bây giờ.
Lưu Lương và Lưu Tứ lúc này đang nhún nhảy ở trên bàn, cười khanh khách.
Lưu Mậu chẳng thèm nhìn chúng, giọng khinh khỉnh:" Trường An có chỗ nào hay không?"
"Chỗ hay à, đệ không biết, trừ hoàng cung ra đệ chỉ tới thái học, để đệ kể chuyện thái học ..."
Lưu Mậu bực mình gạt phắt đi:" Ngươi có phải con cháu Lưu gia không? Ngay cả chỗ để chơi cũng không biết?"
Lưu Bột cười ngốc nghếch.
"Nơi này thật vô vị, không biết làm sao các ngươi chịu được .."
Lưu Mậu đi loanh quanh trong điện, đột nhiên hắn thấy cái hoa tai vàng trên giường, đút ngay vào ống tay áo.
Lưu Bột vội nói:" Sao huynh lại trộm đồ, đó là đồ của a mẫu đệ, huynh không được lấy, a mẫu sẽ giận."
"Liên quan gì tới ngươi?" Lưu Mậu trừng mắt lên, hắn nhìn ra thằng nhãi to xác này là đứa nhát gan, hung hăng đe dọa:" Cho ngươi biết, không được nói với ai hết! Nếu không ta thấy ngươi lần nào, đánh lần đó! Thứ ngu xuẩn, biết chưa?"
Lưu Bột sợ hãi liên tục lùi lại.
Lưu Tứ nhảy trên bàn xuống, chỉ Lưu Mậu quát:" Con chó già! Sao mắng Nhị ca ta?"
Lưu Mậu nổi giận, tóm đầu Lưu Tứ đẩy mạnh làm nó ngã lăn quay, Lưu Lương nhát chết sợ hãi khóc toáng lên.
Lưu Mậu đang định dọa nó câm mồm thì đột nhiên thấy cái bàn bay lên, hắn quay đầu sang chỉ thấy tiếng gió vù vù ập vào mặt.
Lưu Bột hai tay nâng bàn, đập thẳng vào Lưu Mậu.
Chỉ nghe chát một cái, bàn đập vào gáy Lưu Mậu bay đi, còn Lưu Mậu ngã vật ra đất, bất động.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com