Trần nhà xa lạ.
Lưu Mậu từ từ mở mắt ra, cơn đau dữ dội làm hắn run rẩy.
Mình đang ở đâu?
À, đúng, nhớ ra rồi, thằng nhãi đó!
Nghĩ tới cái bàn bay vào mặt, hắn sợ hãi, ai mà ngờ thằng nhãi đó là đứa điên, mình chỉ dọa vài câu, vậy mà suýt bị giết rồi. Chẳng lẽ thằng nhãi đó không biết a phụ mình là ai?
Thù này phải báo.
Thái y lệnh ở bên thấy hắn mở mắt, hỏi:" Còn nhớ mình là ai không?"
"Nói thừa, ta là Sở thái .. Á ..." Lưu Mậu vừa quát lên đã không chịu nổi đau đớn:
Thái y gật gù:" Ừm, thần trí còn tỉnh táo, may mà Đại vương ít tuổi, nếu thêm một hai năm nữa e là hết cứu ... Bôi thuốc đi."
Lưu Mậu nghe thế càng sợ, thằng nhãi đó muốn giết mình thật à:" Cho các ngươi biết, a phụ ta là Sở vương! Dùng thứ thuốc tốt nhất ... Á ...
Thái y bôi thuốc, thủ pháp không nhẹ nhàng.
Ai cũng biết Lưu Bột là đứa bé ngoan, đối xử với ai cũng tốt, vì thế các thái y đều thích đứa bé đó.
Lúc này trong Hậu Đức Điện, Đại Tào mặt trắng bệch, tay hơi run, Lưu Bột đứng bên Tào Xu, không ngừng lau nước mắt.
"Muội phải giết nó, phải giết nó!" Ung Nga phẫn nộ hét lên, mắt đầy hung quang:
Lưu Tứ bé tí xíu cũng giơ tay hô:" Nấu nó, ăn thịt nó! Tru di tam tộc!"
Lưu Lương thì ăn tay mình, sợ hãi nhìn họ.
Ung Nga gõ đầu Lưu Tứ:" Tru di tam tộc nó, con định giết cả mình à?"
Lưu Tứ nghĩ một lúc, lại hét:" Trừ con ra, tru di tam tộc nó."
Tào Xu không nhịn được cười, hai đứa song sinh này trông giống hệt nhau, tính cách lại khác nhau hoàn toàn. Lão tam Lưu Lương sức khỏe không tốt, nên tính cách cũng nhút nhát. Lưu Tứ là đứa nhỏ nhất, lại hung hăng, suốt ngày theo sau Lưu Trường, học toàn câu chửi tục, ăn đòn suốt ngày.
Phàn Khanh mắt đỏ hoe:" Nhi tử muội bị bắt nạt, a phụ muội không còn, nếu ông ấy còn ..."
Áp lực đổ hết lên Đại Tào:" Lỗi của ta, nhưng dù sao nó cũng là nhi tử của Sở vương, lại bị thương, đừng lỗ mãng."
So với tất cả mọi người, Tào Xu bình tĩnh cười nói:" Chẳng qua là trẻ con đùa nghịch thôi, không cần làm quá. Khanh, không thể vì chuyện trẻ con mà làm hỏng ổn định, dù có chết, nó cũng không thể chết ở Trường An, muội hiểu chưa?"
"Đứa bé đó ta sẽ có an bài, chuyện khác đợi bệ hạ về đã."
"Ngươi muốn tiếp tục ở lại hoàng cung hay chuyển ra ngoài?"
Lưu Mậu giờ đã lờ mờ nhận ra ở hoàng cung này không ai ưa mình rồi, làm gì còn hùng tâm tráng chí báo thù nữa, mắt đầy sợ hãi:" Ta muốn ra ngoài, ra ngoài! Ta muốn ra ngoài thành, càng xa càng tốt."
"Được!"
Cận thị Trương Khanh liền đi an bài, rất nhanh có giáp sĩ khiêng nó đi, đi về phía ngoại thành. Trên xe, thằng nhãi này còn quát:" Đi vững một chút, nếu làm ta bị thương, a phụ ta sẽ không tha cho các ngươi đâu."
Cứ như thế Lưu Mậu được đưa tới một tòa phủ ngoài thành, nơi này vốn là của Vũ Tối, giờ là của hoàng đế. Lưu Mậu ở nơi này, có điều chỉ có vài cận thị hầu hạ, không có mỹ nhân, điều này làm nó thấy bị sỉ nhục.
Ngày hôm đó, Lưu Mậu rốt cuộc cũng bò dậy được, hắn ngồi trong sân, bực tức ăn thịt, chỉ ăn vài miếng, không thích liền ném xuống đất.
"Rầm! Rầm! Rầm!"
Bên ngoài chợt có tiếng gõ cửa, rất gấp, cận thị vừa mở ra thì có một đám người xông vào, bao vây Lưu Mậu.
Những kẻ này toàn là thiếu niên, có đứa chừng mười tuổi, nhiều lắm chỉ mười lăm mười sáu, đứa nào đứa nấy ánh mắt bất thiện:" Ngươi là Lưu Mậu à?"
"Nãi công chính là Lưu Mậu, ngươi muốn gì? A phụ ta là Sở vương, ta là Sở thái ..."
Còn chưa nói hết đám người kia đã ra tay, tên cầm đầu đấm hắn ngã lăn ra đất, đám còn lại xông lên, chân đá tay đấm. Lữ Mậu la hét liên hồi, cận thị muốn can ngăn đều bị đánh. Đám người kia đánh hồi lâu rồi treo hắn lên, dùng roi mây đánh tiếp, giáp sĩ mãi mới tới, bắt đám này.
Vừa rồi có cận thị đi báo quan, tuy không thích Lưu Mậu, nhưng nếu hắn chết, bọn họ mang tội lớn.
Lưu Mậu quần áo rách rưới, nhìn quan lại đi vào, ôm lấy chân họ, khóc toáng lên:" Dưới chân thiên tử mà có kẻ hành hung như thế, ta có làm gì đâu, đám người này xông vào đánh ta."
Đô úy dẫn đội tức giận nhìn đám thiếu niên, bọn chúng chẳng sợ.
"Ngươi là Chu Tả Xa nhi tử Phần Âm hầu?" Đô úy hỏi mà đau răng, vì hắn nhận ra tên khác, Chu Thăng nhà Giáng Hầu, Vương Xúc Long nhà Sơn Đô hầu, Tuyên Bình nhà Thổ Quân hầu, Loan Bình nhà Chúc hâu ...
Sao mà xử lý đây?
"Mau, mau bắt chúng, ngây ra cái gì?" Lưu Mậu la hét:
Tuyên Bình cười ha hả:" Nếu không dám xử trí thì để a phụ ta tới đi."
Đô úy mặt tối sầm:" Trẻ con đánh nhau, bắt hết về."
Lưu Mậu trố mắt:" Đánh nhau? Ta đánh nhau với đả đám này à? Thứ gian tặc, ngươi sợ quyền quý!"
Chu Tả Xa nhổ bãi nước bọt vào mặt hắn:" Sở man, ngươi mà cũng xứng làm càn ở Trường An à? Đợi An về, hắn đích thân lột da ngươi."
Đô úy giải cả đám đi, rất nhanh bọn chúng được thả ra, Lưu Mậu không dám ở ngoại thành nữa, hắn quyết định vào nội thành.
Lưu Mậu bị đánh cho toàn thân thương tích, thái y tới khám bệnh không ngừng lắc đầu:" Thái tử mà cứ hồ đồ thế này sẽ xảy ra chuyện lớn đấy, thân thể này không chịu nổi đâu."
"Ngươi biết a phụ ta là ...á á á ..."
Lưu Mậu ủy khuất nằm trên giường, trong lòng đầy sợ hãi, lời mấy tên kia vẫn văng vẳng bên tai, Lưu An, thái tử Đại Hán, nếu hắn về. Lưu Mậu không kìm được rùng mình:" Không được, ta phải đi, đợi thương thế đỡ hơn, ta phải về nước Sở ..."
Khi cận thị bôi thuốc cho hắn, hắn không còn hung ác như thường ngày nữa, ngoan ngoãn hơn nhiều.
Hôm đó, Lưu Mậu khỏe hơn không ít, dẫn theo vài cận thị, định dạo quanh Trường An, xe vừa rời phủ thì có người chặn lại.
Có kinh nghiệm một lần, Lưu Mậu không dám ngang tàng nữa:" Chư vị, có chuyện gì?"
"Ngươi là Lưu Mậu à?"
"Ta ... Ta là Sở thái tử ..."
"Chơi con mẹ ngươi, tìm ngươi đấy ..."
Đám đó xông tới, Lưu Mậu chưa kịp phản ứng đã bị lôi khỏi xe ngựa đánh đập, người đi đường vội vàng tránh đi. Mười mấy thiếu niên đánh tới mệt rồi liền buộc vào xe ngựa, định dùng xe kéo tới chết luôn thì giáp sĩ tới.
Đô úy tức lắm, sao cái thằng Lưu Mậu này cứ gây sự vậy?
Có điều các vị hầu gia đã bị cảnh cáo hết rồi, không cho đám nhi tử ra ngoài, ai dám đánh một thái tử chứ?
Lưu Mậu lúc này đã như chó chết, nhìn thấy đô úy như nhìn thấy cứu tinh, nước mắt ròng ròng:" Đô úy, cứu mạng! Trọng phụ, cứu mạng ... Đám này muốn giết ta."
Đô úy nhìn đám thiếu niên một lượt, ồ, không phải đám hay đi theo thái tử hoành hành trong thành, thế thì dễ xử lý rồi.
"Người đâu …"
Tên thiếu niên cầm đầu cắt lời đô úy:" Ta họ Lữ."
Mấy tên khác cũng nói:" Ta cũng họ Lữ."
"Ta cũng vậy."
Nhìn mười mấy tên họ Lữ, đô úy lảo đảo, hắn đương nhiên biết đám họ Lữ dám hoành hành dưới chân thiên tử có lai lịch thế nào. Lưu Mậu chưa biết rống lên:" Họ Lữ thì sao, ta họ Lưu, a phụ ta là Sở vương."
Đô úy sầm mặt:" Người đâu, hoàng thân đánh nhau, đem hết đi."
"Đánh nhau ... Đánh cái con mẹ ..."
Lưu Mậu lần nữa bị đưa đi, mấy tên họ Lữ chẳng sợ, mắng:" Đợi đấy, đợi Kiến Thành hầu và Vũ Dương hầu về, thế nào cũng lột da ngươi, chơi chết ngươi."
Khi Lưu Mậu lần nữa được thả ra, hắn không dám ra ngoài nữa, hắn muốn về hoàng cung, nhưng nghĩ tới thằng nhóc muốn giết mình, lại không dám về. Vì thế ở trong phủ gần hoàng cung, nơi này giáp sĩ tuần tra rất nhiều, hắn có thể yên tâm dưỡng thương.
Răng hắn bị gãy mấy cái, mắt sưng húp, dù là a mẫu yêu thương hắn cực độ kia cũng chưa chắc đã nhận ra được hắn.
Trường An chẳng lẽ không có người tốt sao?
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com