Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 789 - Chương 790: Nhật Ký Thê Thảm Của Sở Thái Tử. (3)

Chương 790: Nhật ký thê thảm của Sở thái tử. (3)

Lưu Mậu suốt ngày ru rú trong nhà, thậm chí không dám mở cửa hắn sợ nhất là nghe thấy tiếng mở cửa.

Ngày hôm đó hắn đang đọc sách trong phủ, xung quanh xuất hiện một đám người.

Lưu Mậu kinh hoàng, những người này đều mặc nho bào, đội nho quan, hắn tiếp xúc với rất nhiều Nho gia, sư phụ hắn cũng là người Nho gia.

Người đứng đầu cười hỏi:" Dám hỏi có phải là Sở thái tử không?"

Lưu Mậu lắc đầu ngay:" Không phải, không phải."

"Sao ngài lại nói dối, bọn họ đều quen Sở vương, tướng mạo ngài tương tự Sở vương."

"Các ngươi sao biết a phụ ta, làm sao các ngươi vào đây được?"

"Gõ cửa không ai mở, nên leo tướng vào."

"Ta, ta là Sở thái tử, các ngươi đừng đánh ta." Lưu Mậu ôm đầu, đã thành ám ảnh tâm lý rồi:

"Bọn ta là người đọc sách, sao có thể đánh người." Người đứng đầu rút kiếm ra, nói với xung quanh:" Đúng hắn rồi, giết!"

Lưu Mậu thất kinh nhảy lên, gần như đúng lúc đó kiếm đối phương rạch qua áo hắn, xe rách ống tay áo, cánh tay xuất hiện vết máu. Lưu Mậu gào khóc, vừa bò vừa chạy.

Có người ngăn cản:" Các sư huynh đệ, đợi đã."

"Ngươi muốn ngăn cản bọn ta sao?"

"Không phải, nếu mọi người giết hắn, e sẽ bị diệt tộc, để ta."

Người trẻ tuổi nói xong xông tới, đám cận thị không dám xem trò vui nữa, vội ngăn cản. Lưu Mậu ra sức chạy trong sân, hắn biết đám người này giết mình thật.

Đúng lúc này giáp sĩ tuần tra xông vào, bao vây nho sinh.

Đây lần thứ ba đô úy tới chỗ Lưu Mậu, tức tới tím mặt, chuyện ở đây khó xử lý rốt cuộc lần này lại là ai, lạnh lùng nhìn đám nho sinh:" Các ngươi là ai, sao lại tới đây giết người?"

Người đứng đầu nói:" Bọn ta là thái học sinh, đồ tôn đích truyền của Phù Khâu công, tới đây báo thù, thanh lý môn hộ. Tên này cũng là đồ tôn của Phù Khâu công, nhưng toàn làm việc ác, sư tổ thường thở dài, nhưng không làm được gì, bọn ta phải giết hắn, không để hắn làm vấy bẩn học phái."

"Đúng! Không để hắn làm vấy bẩn uy danh của Sở vương!"

Đám thái học sinh nhao nhao.

Đô úy càng ê răng, đám thái học sinh này càng kho dây, vì bắt một tên thì cả bầy sẽ tới kiếm chuyện, hắn nhìn kẻ cầm đầu:" Ngươi là ai?"

"Khổng Vũ, thế tôn mười đời của Khổng Tử, đệ tử Thân công."

"Học sinh Mạnh Chi Hậu, thế tôn năm đời Mạnh Tử, nhi tử của kế tướng." Tên bên trái báo danh:

"Học sinh Doanh Lăng hầu Lưu Gia." Tên bên phải nói:

Đô úy mặt biến đổi mấy lần, quát:" Người đâu, thái học sinh đánh nhau, giải đi."

Lưu Mậu ôm đầu khóc, hắn đã trơ lỳ rồi.

Đô úy nghiến nát răng, mai ta đi Tây Đình, nơi đó đang tuyển người, cái công việc khốn kiếp này, không làm nữa.

Lưu Trường từ xa nhìn thấy tường thành Trường An hùng vĩ, trên mặt xuất hiện nụ cười.

Tin tức hoàng đế trở về truyền đi, bách quan tầm rộ nghênh đón, thế trận cực lớn, đủ các loại nghi trượng, quy mô lớn hơn thời Cao hoàng đế mấy lần. Hoàng đế nhà mình thích thể diện, ưa phô trương, quy mô nghi trượng hiện giờ lại còn do Trương Bất Nghi định ra.

Giáp sĩ trên tường thành cực nhiều, các nơi treo cờ, bay phần phật trong gió.

Hơn trăm nhạc sư cầm đủ loại nhạc khí, hơn trăm vũ giả mặc kiểu Sở cầm đoán kiếm Tần, đều đã chuẩn bị sẵn sàng.

Hoàng đế cưỡi ngựa trắng cao lớn từ từ đi tới.

Nhạc sư bắt đầu diễn tấu, không biết họ làm sao có thể dùng nhiều nhạc khí như thế biên thành khúc nhạc, âm thanh liên miên, đinh tai nhức óc.

Vũ giả nhảy mua với đủ loại phong cách, những người đeo mặt nạ đi đầu, dẫm chân rất mạnh, theo sau là đám đông trên người đeo các loại trang sức kêu leng keng theo điệu múa của họ, hai bên là vũ giả người Đường, tay cầm đao thuẫn chém nhau. Rất có vận vị.

Nhìn cảnh tượng long trọng ấy, Trường lão gia nở nụ cười ấm áp.

"Bệ hạ!" Tam công cửu khanh dẫn quần thần hành lễ:

"Mời đứng dậy."

Lưu Trường xuống ngựa, tự mình đỡ Trương Thương lên, cười vang đi vào nội thành, xuyên qua đám nhạc sư, nhìn đám đông ra sức diễn tấu, hỏi:" Lão sư an bài sao?"

Trương Bất Nghi vội đi tới:" Bệ hạ, là thần an bài ạ."

"Sao lại phô trương như thế?"

Trương Bất Nghi lớn tiếng nói:" Bệ hạ tuần tra Tây Vực, tra xét kẻ gian, cổ vũ hiền tài, xua đuổi dã thú, trấn nhiếp đạo tặc. Đi tới đâu bách tính an lành, tặc khấu cúi đầu, bách nghiệp hưng thịnh. Công lao như thế, sao không khoe ra ạ?"

"Ha ha ha, ngươi nói hay lắm."

Được quần thần tháp tùng, Lưu Trường đi về hoàng cung, bách tính lần đầu thấy thế trận này, đổ ra xem rất đông, hò reo thánh thiên tử, Lưu Trường cực hài lòng.

Vào hoàng cung, Lưu Trường vội vàng tới Tiêu Phòng Điện.

"Linh! Linh!"

Lưu Trường gọi to đi vào trong điện, Tào Xu đang cùng Ung Nga trò chuyện, vội đứng lên nghênh đón, ánh mắt y chỉ nhìn vào Lưu Linh, cười ha hả đi tới, khom lưng bế nữ nhi lên, cẩm thận ôm vào lòng, khẽ đung đưa:" A phụ về rồi này."

Tào Xu và Ung Nga chẳng biết nói gì, Lưu Trường bế con nhìn các nàng:" Ở nhà không có gì chứ?"

"Không có gì, bệ hạ vừa về, sao không tới Trường Lạc cung bái kiến thái hậu."

"Không vội, trẫm gặp nữ nhi đã."

"Bệ hạ về phải bái kiến thái hậu, sao có thể vô lễ? Xin bệ hạ tới Trường Lạc cung ngay." Tào Xu nghiêm giọng nói:

Lưu Trường quyến luyến đưa nữ nhi cho Tào Xu:" Đợi đó, a phụ về ngay."

Lưu Trường chạy đi như cơn gió, Ung Nga lo lắng:" Đám nhóc An tương lai sẽ không quên chúng ta như vậy chứ?"

"A mẫu!"

Nghe tiếng rống quen thuộc, mặt Lữ hậu thoáng hiện nụ cười rồi biến mất.

Lưu Trường đi vào chỉ thấy gương mặt nghiêm túc của Lữ hậu, y chẳng sợ, tới bên cạnh ngồi xuống, cả người như dán vào tay a mẫu. Lữ hậu già lắm rồi, người nhỏ bé, còn Lưu Trường đang tráng niên. Cảnh này như con gấu cực lớn làm nũng với con thỏ, hết sức quý dị.

"Con nhớ a mẫu quá ... A mẫu biết không, lần này con đi Tây Vực, định ra chiến lược với Thân Độc, lão sư con phải khen ngợi, nói ở mặt chiến lược, ông ấy không bằng con."

Lưu hậu chỉ nghiêm mặt:" Lưu Trường."

Nghe cách xưng hô này, Lưu Trường thấy chuyện chẳng lành.

"Con đi đâu?"

"An Lăng ạ ..."

"Đi đâu?"

"A mẫu, con chỉ đi An Lăng, sau đó muốn về, đều tài Lộc, hắn nói cơ hội hiếm có, bảo con đi gặp tướng sĩ, cổ vũ sĩ khí họ."

Lời ma quỷ này làm sao lừa được Lữ hậu, bà quá hiểu thằng nhãi này mà:" Lần sau đừng đi xa như thế nữa, ta không mong mỏi gì nhiều, chỉ mong linh cữu do con khiêng thôi ..

Lưu Trường run lên, không cãi nữa, nắm chặt tay a mẫu. Lữ hậu có thể cảm thụ được sợ hãi của y.

Lữ hậu đã sống rất lâu rồi, bà chứng kiến Tần diệt vong, chứng kiến Đại Hán hưng thịnh, bà không sợ chết.

Cái bà sợ là, khi mình chết đi, đứa nhi tử này thương tâm thế nào, liệu có vì thế mà suy sụp không, bà cũng không biết, mình còn gặp lại nhi tử không.

“Được rồi, trông thấy là lại phiền, về đi đám nhóc nhớ ngươi lắm đấy.”

Trong Hậu Đức Điện, đám trẻ con vây quanh Lưu Trường. Lưu Bột ngoan ngoan đứng trước mặt a phụ, để Lưu Trường cười hà hà bẹo mặt, Lưu Tứ chẳng biết từ khi nào đã leo lên cổ Lưu Trường, ra sức tóm tóc y leo lên đầu, Lưu Lương từ ngồi trong lòng a phụ, tiếp tục ăn tay.

"Học tập thế nào rồi?"

"A phụ, con học xong Luận Ngữ rồi."

"Hả?? Nhanh thế."

Lưu Trường gỡ Lưu Tứ đang tóm tóc mình xuống, lại hỏi:" Có theo Phù Khâu công nghe các đại gia khác giảng bài không? Quan hệ với các thái học sinh khác thế nào? Có bị bắt nạt không?"

Ánh mắt Lưu Bột né tránh, Lưu Trường nhìn Tào Xu.

"Sao thế, có người bắt nạt nó à?"

Tào Xu còn chưa đáp, Phàn Khanh đã không nhịn được nhảy vào:" Thái thượng hoàng về rồi, mang theo thằng nhãi của Sở vương, thằng đó rất đáng ghét, muốn trộm trang sức của Nga, lại bắt nạt Tứ và Bột, bị bọn thiếp đuổi khỏi cung rồi."

Mặt Lưu Trường biến sắc:" Người đâu!"

Bình Luận (0)
Comment