Tào Xu trừng mắt với Phàn Khanh, ngăn Lưu Trường gọi người, vội kể lại đầu đuôi câu chuyện:" ... Bệ hạ đừng chấp trẻ con, xưa nay Sở vương luôn kính trọng bệ hạ, nếu giết nó, làm sao ăn nói với Sở vương?"
Lưu Trường kinh ngạc nhìn Lưu Bột một lượt: "Con lấy bàn đập vào đầu nó à?"
Lưu Bột sợ lắm, giải thích: "A phụ, không phải con cố ý, nhìn đệ đệ ngã xuống, con nổi giận."
"Ha ha ha, chuyện này có là gì, tao ở tuổi con còn ác liệt hơn nhiều, không được bắt nạt bách tính, nhưng đám hoàng khố, cứ đánh ... Bị bắt nạt mà không đánh lại, vậy không phải con ta rồi."
Lưu Trường lại lần nữa kéo Lưu Tứ chẳng biết từ lúc nào đã leo lên vai mình, đặt nó sang bên:" Vì người nhà mà ra tay, là hành vi đáng được thưởng."
Nói rồi quay sang Tào Xu cười lạnh:" Xem ra thằng nhãi Lưu Mậu đó cần trẫm đích thân dạy bảo."
"Bệ hạ!"
"Yên tâm, trẫm có chừng mực."
Không lâu sau Lưu Doanh kích động đi vào Hậu Đức Điện.
"Ha ha ha, Trường đệ."
Hai huynh đệ gặp nhau đều rất vui mừng, Lưu Doanh ôm Lưu Trường một cái, tiếp đó nhìn y một lượt, đánh giá:" Trường đệ đúng là tráng sĩ ..."
Tiếp đó nhìn lên đầu Lưu Trường: "Sao lại để Tứ trên đầu thế?"
"Hả?" Lưu Trương bấy giờ với nhận ra thằng nhãi Tứ đang treo lủng lẳng trên đầu y, chân quẫy đạp, lại phải gỡ nó xuống.
"A phụ, con cao không?"
Lưu Trường đen mặt, lần này trở về hai đứa song sinh lớn hơn không ít, chỉ là thằng nhãi này quá ... Gợi đòn.
Cả đời này y chưa từng thấy đứa bé nào nghịch ngợm như thế, chưa ai dám túm tóc mình, không được, phải quản giáo thật nghiêm, nếu không đợi nó lớn thêm vài tuổi thì mình đâu ra ngày tháng yên bình.
Thằng nhãi đó bị Lưu Trường xách lên không trung cũng không chịu yên, toàn thân vùng vẫy.
Hai huynh đệ đã lâu không gặp, có rất nhiều chuyện để nói.
"Ha ha ha, huynh về bao giờ, đệ còn tưởng huynh sẽ đi chơi vài vòng chứ?"
"Vừa về chưa lâu ..." Lưu Doanh kể tình hình các nơi, chủ yếu là chuyện vui của đám huynh đệ, giờ Lưu Phì không còn, hắn thành người lớn tuổi nhất, đám đệ đệ khác đều nhỏ hơn y rất nhiều. Cho nên nhiều lúc Lưu Doanh thay thế vai trò "a phụ", kể về đám "nhi tử", mặt đầy tự hào:
Biết đám huynh đệ vẫn khỏe mạnh, Lưu Trường vui lắm.
Còn vì sao Lưu Doanh lại về sớm như vậy thì cũng rất rõ ràng:" Thằng nhãi Lưu Mậu đó thực sự quá ngang bướng, vừa tới hoàng cung đánh nhau với Lưu Bột, ra ngoài thành đánh nhau với con cái hầu tước, quay về thành đánh nhau với đám họ Lữ. Tránh nó gây sự, Vương Điềm Khải an bài nó ở gần hoàng cung, ai ngờ nó đánh nhau với thái học sinh, quy mô rất lớn, không chịu sửa đổi, thái y phải lắc đầu."
Lưu Trường sáng mắt: "Đệ còn tưởng là kẻ sợ mạnh hiếp yếu, không ngờ lại nhiều lần đánh nhau với quyền quý như thế. Xem ra thằng nhãi này dũng cảm lắm."
Lưu Doanh rối rít xua tay:" Đó không phải là dũng cảm, mà là bản tính ác liệt phải quản giáo."
Lưu Trường cười ha hả:" Thằng nhãi này có gan, dùng được."
Lưu Doanh khiếp sợ:" Trường, đệ không biết ....
"Không sao, đối với loại nhãi con này, đệ biết quản giáo thế nào! Người đâu!"
Lữ Lộc tức thì chạy vào, Lưu Trường hạ lệnh:" Phía Đồng Quan đang đào kênh phải không, đưa Sở thái tử tới nơi đó phục dịch ba tháng."
"Vâng!"
Lữ Lộc đi rồi, Lưu Trường đắc ý nói: "Đối với loại nhãi con này, phải dày vò nó, cho nó mất thói hung hăng, sau đó lại đưa tới biên ải cho đánh trận một hai năm, sẽ không hành động lỗ mãng nữa."
Lưu Doanh gật gù tán đồng:" Vậy phía Sở vương!"
"Huynh đừng lo, Sở vương thấy nhi tử thoát thai hoán cốt, cảm tạ còn không kịp, nói gì được? Giống Lưu Hiền, bây giờ thường được Yên vương phái tới các nơi rèn luyện, thậm chí là tham gia chinh chiến ... Tương lai Sở vương hẳn cũng làm thế."
Cùng lúc ấy Lưu Mậu ở trong phủ nghe tin hoàng đế đã về thì thở phào.
Thời gian qua hắn ăn không ngon, ngủ không yên, chỉ sợ gặp phải người tới tìm mình đánh nhau.
Cái tính ngông nghênh của hắn biến mất hẳn rồi, sau nhiều lần bị đánh, thiếu chút nữa bị giết, hắn liền trở nên ngoan ngoãn nhút nhát, không cả dám nhìn người khác. Cận thị ra vào không dám gõ cửa, sợ hắn sợ quá lăn ra chết.
Không phải sợ vô cớ, mấy ngày trước có kẻ ném đá vào, trúng một cận thị.
Lúc hắn đang sợ hãi thì biết hoàng đế về, hắn yên tâm hẳn.
Lệ nóng tràn mi.
Tốt, tốt quá.
Hoàng đế về rồi, đám người kia không dám làm càn nữa.
Đúng lúc này cận thị dẫn một người lạ mắt vào, Lưu Mậu theo tiềm thức né ra sao.
Lữ Lộc tò mò nhìn tên này, hỏi:" Ngươi là Sở thái tử Lưu Mậu à?"
Lại, lại là câu hỏi đó.
"Không!"
"Ta không phải."
"Cứu với!"
"Đô úy cứu mạng."
Lưu Mậu kinh hoàng xoay người chạy.
Đám giáp sĩ đi theo Lữ Lộc kinh ngạc, chẳng lẽ thằng bé này có bệnh gì?
Được đám cận thị trấn an, Lưu Mậu rốt cuộc hiểu được vị này không phải tới đánh mình, run run đứng trước mặt Lữ Lộc.
"Bệ hạ có lệnh, muốn ngươi đi đào kênh."
"Cái gì, đào cái gì?"
Lữ Lộc vung tay tát chát, Lưu Mộc tức thì bị tát ngã ra đất, ôm mặt khóc rống lên.
Lữ Lộc mặt âm trầm:" Ở nơi này phải có chút đầu óc, đừng trêu chọc vào người không nên trêu chọc ... Còn dám bắt nạt biểu ngoại sinh của ta, ta giết ngươi trước, rồi giết a phụ ngươi."
Lưu Mộc gật đầu lia lịa, đào cái gì cũng được, chỉ cần rời xa cái Trường An này là tốt rồi.
"Trương tướng, Trương Thích Chi đã tra rõ dân gian dâng thư, phát hiện ba vụ án oan, còn lại bình thường."
Quan viên bẩm báo với Trương Bất Nghi:
Đám hoàn khố Trường An dám đánh người giữa phố là vì Trương Thích Chi không dám làm gì chúng, mà sở dĩ Trương Thích Chi bỏ mặc là do có người lệnh hắn nghiêm tra tình hình bách tính dâng thư, xem xem có xuất hiện tình hình hào tộc mượn danh bách tính vu oan cho quan viên không. Trương Thích Chi bận việc này, tất nhiên không cách nào trị đám ác thiếu gia ở Trường An.
"Không tệ." Trương Bất Nghi hài lòng gật đầu ném một tờ giấy tới: "Còn nữa, người trẻ tuổi này không tệ, cho hắn tới Đồng Quan phụ trách đào kênh."
Viên quan nhặt tờ giấy lên vâng dạ, cúi đầu rời khỏi nơi này.
Lưu Nghiên bế nữ nhi nhỏ nhắn đi vào.
Trên mặt Trương Bất Nghi rốt cuộc cũng xuất hiện nụ cười, nhận lấy nữ nhi, khẽ dỗ dành. Lưu Nghiên hồ nghi hỏi:" Bệ hạ về rồi, lương nhân sao không tới hoàng cung làm việc?"
Bình thường Trương Bất Nghi ở trong hoàng cung nhiều hơn ở nhà.
Trương Bất Nghi lãnh đạm đáp:" Bệ hạ lần này về, nhất định hỏi hữu tướng chuyện nông vụ, ta không phụ trách. Năm nay địa phương làm ra mấy máy móc mới, ta phải nghĩ cách phổ biến, có thành tựu mới có thể gặp thánh thiên tử."
Cùng lúc đó quan viên ra ngoài lau mồ hôi, vì Trương Bất Nghi là người rất khó tiếp xúc, lên xe ngựa, mới cầm mệnh lệnh kia xem, lát sau lạnh lùng nói với đánh xe:" Phái người đưa tướng lệnh tới Đồng Quan."
Trên tướng lệnh chỉ viết tên một người trẻ tuổi, cùng với mệnh lệnh thăng tiến phù hợp với quy củ.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com