"Ha ha ha, thê huynh! Lâu rồi không gặp!" Lưu Trường cười to đi vào Bình Dương hầu phủ:
Tào Quật bất ngờ lắm, bình thường hai bên không thân cận, vì khi hắn làm quốc tướng nước Tề xảy ra vấn đề lớn, tới giờ không có việc gì, yên tâm ở nhà hưởng thụ. Bình thường dù gặp thái hậu, hoàng hầu, do tử chứ chẳng qua lại gì với Lưu Trường.
Đột nhiên Lưu Trường tới, còn tỏ ra nhiệt tình như thế, mà rõ ràng y vừa về Trường An chưa lâu đã đến thăm mình, làm sao bình thường cho được.
"Thê huynh, trẫm chuyên môn mang rượu ngon từ Tây Vực về, chúng ta lâu rồi không uống, vừa vặn nhân cơ hội này uống vài chén."
Tào Quật sai người chuẩn bị thịt, bày tiệc mời thiên tử, thằng nhãi Lưu Trường có việc thì gọi trọng phụ, không việc gì thì mắng chó già, a phụ từng nói với hắn như thế.
"Bệ hạ tới, không biết có gì sai bảo?" Tào Quật hỏi thẳng luôn:
Lưu Trường cảm khái:" Trẫm lần này tới nước Tây Đình, thực sự không đành lòng, năm xưa trẫm cho rằng nước Đường đã nghèo khổ lắm rồi, tới Tây Đình mới biết, đó mới là nơi nghèo khổ, cơm không đủ no bụng, áo không đủ che thân ...."
"Thần hiểu rồi, bệ hạ muốn thần hiến bao nhiêu lương thực." Tào Quật nghe thế thì yên tâm:
Lưu Trường nghiêm mặt:" Trẫm sao có thể bức bách đại thần hiến lương thực chứ?"
"Không, không, thần tự nguyện mà."
"Vậy khanh hiến được bao nhiêu lương thực?"
"20 vạn thạch không biết có được không?"
Lưu Trường kinh hãi nhìn Tào Quật:" Tất nhiên là được, có điều trẫm tới đây là vì sắp tới muốn lập cái phủ mới, gọi là Thực hóa phủ, chuyên quản chuyện mậu dịch, quyền lực ngang với cửu khanh.”
“ Trước khi lập phủ trẫm muốn khanh phụ trách thương đội đi Tây Đình. Trẫm dù có cấp Tây Đình bao nhiêu lương thực cũng không đủ, nghe nói đừng bên bờ đánh cá không bằng xuống nước đánh cá, trẫm phải nghĩ cách để họ xuống nước đánh cá. Bởi thế muốn tổ chức thương đội tới Tây Đình, làm mậu dịch với người Thân Độc, mặt khác là chấn hưng Tây Đình, mặt khác là thu hoạch thêm lương thực cho triều đình, tất cả những chuyện này sau sẽ do phủ mới quản lý. "
Tào Quật tức thì trầm mặc:" Thần không có tài năng gì, chỉ e ..."
"Khanh đừng nói thế, là vạn hộ hầu, sao có thể sợ việc? Huống hồ chỉ là mang ít người tới Tây Đình, sau đó lại mang về mà, khó gì chứ? Khanh đừng lo yên tâm mà làm."
Tào Quật tuy không có năng lực gì, nhưng uy vọng của hắn cao, địa vị cao, quen biết rộng. Chuyện này không cần đại thần trong triều bỏ việc đang làm xuống lo liệu, nhưng giao cho người không đủ địa vị, e là dọc đường bị "kiểm tra" đủ thương đội mất sạch lãi.
Thương đội do Tào Quật tổ chức không ai dám làm khó.
Thì ra là vì chuyện này, Tào Quật lại hỏi:" Vậy 20 vạn thạch lương .."
"Không phải khanh nói là tự nguyện à? Trẫm đã bảo không cần, khanh tự cho ..." Lưu Trường chớp mắt vô tội:
Tào Quật hít sâu hỏi:" Vậy bệ hạ muốn thần triệu tập thương cổ, sau đó dẫn họ đi Tây Đình à?"
"Đúng."
"Vậy họ không muốn đi thì sao?
"Khanh phải giải quyết, trẫm giao cho khanh rồi, yêu cầu không nhiều, không ít hơn một vạn người là được."
"Bệ, bệ hạ thần đi đâu ..."
Không đợi Tào Quật kịp hỏi Lưu Trường cáo từ rồi, sau đó y đi bái phỏng một số đại thần, lão thần, truyền tin về phủ mới mà mình muốn thành lập.
Trần Bình vẫn thế, không nhìn ra dấu vết bệnh tật, Lưu Trường vẫn nghĩ ông ta lừa mình, bệnh nặng chỉ là lời nói dối để ông ta nghỉ hưu sớm.
Đương nhiên đại chiến lược với Thân Độc được Lưu Trường nói cho tất cả người bái phỏng.
Sau đó từ chỗ Trương Thương biết được sản lượng lương thực, Lưu Trường ở trong hoàng cung, chuẩn bị nghỉ ngơi một thời gian, không bận rộn nữa.
Y còn viết thư cho Lưu An, hỏi khi nào hắn về, cứ nghĩ thằng nhãi đó sẽ về trước mình, không ngờ đi lâu thế.
Trong tiệc nhà, Lưu Trường tỏ thái đó bất mãn.
"Đường đường là thái tử một nước lại đi lâu như thế, ai không biết còn cho rằng hắn muốn mưu phản."
Lưu Doanh khuyên nhủ:" An lần đầu tiên xử lý công việc, nhất định là không dễ dàng, đừng thúc giục."
Hai huynh đệ uống rượu, Lưu Trường than vãn:" Trong nước chẳng thay đổi gì, trẫm còn tưởng sản lượng lương thực sẽ đạt tới 300 triệu thạch, vậy mà chỉ được 280 triệu thạch. Trì đạo chẳng làm xong vài cái, kênh đào chưa thông, không có trẫm, quan viên liền trở nên lười biếng ..."
Lưu Doanh thở dài, Trường đệ cái gì cũng tốt, chỉ là thích hành hạ bách quan:" Trường, không thể chỉ biết thúc ép bách quan mà phải biết vỗ về người có công."
"Làm bao nhiêu việc, ăn bấy nhiêu thịt, đây là điều công bằng, ở trong phủ ấm áp, được tiểu thiếp phục vụ ăn thịt làm việc, tốt hơn mùa đông vung cuốc đào kênh chứ ..." Lưu Trường cúi đầu xuống, đột nhiên hét lên:" Thịt của trẫm đâu?"
Y quay đầu nhìn, thấy một đứa nhóc bé xíu ngồi trong lòng Lữ hậu gặm thịt.
"Lưu Tứ!"
Lữ hậu lạnh lùng nhìn y, Lưu Trường đành cắn răng nuốt giận xuống, lấy một miếng thịt lớn trước mặt Lưu Doanh trút giận. Lớn chừng này lần đầu có người dám cướp thịt của mình, thằng nhãi này phải cho tới đất phong thôi, đợi nó lớn hơn chút, phong tới đảo Oa, hoặc Thân Độc, thế nào cũng không thể để bên cạnh.
Tào Xu đi tới bên cạnh Lưu Trường:" A mẫu gần đây hay nhắc tới An, bệ hạ nghĩ cách để nó về đi, đi lâu như vậy rồi."
"Ừ, trẫm biết, so với thằng nhãi Tứ, An ngoan hơn nhiều ..."
Trong mắt Lưu Trường đầy hoan hỉ, nhi tử rèn luyện ở nước Đường một thời gian, có thể gánh vác ít trọng trách rồi, đợi nó về, an bài ít việc trên triều, mình có thể đi làm đại tướng quân.
Phụt!
Lưu An rút kiếm khỏi ngực địch, đá bay hắn:
Nơi này là tái ngoại, xung quanh vương dấu vết chiến tranh, giáp sĩ nước Đường hung tàn đang vơ vét chiến lợi phẩm. Mà chiến lợi phẩm của Lưu An chính là thủ lĩnh vừa bị hắn giết chết:" Ha ha ha, không chịu nổi một đòn, đúng là không chịu nổi một đòn."
Cao giáo úy đứng bên thái tử tán dương:" Chúc mừng điện hạ lại phá được một bộ."
"Đừng thừa lời, mau mau dọn chiến trường, bắt người và bò dê về cho ta."
"Vâng."
Thời gian qua Lưu An luôn đánh trận ở tái ngoại, quân đội nước Đường phát động ngày một nhiều, diện đả kích này một rộng, từ Đinh Linh, Hồn Dũ, Hô Yết, Khuất Xạ, Cách Côn, Tân Lê đều là bộ tộc bị thảo phạt, thu hoạch vô số.
Lưu An lúc này đâu còn chút nho nhã nào, mặt thêm phần hung tàn, giống hệt Lưu Trường.
Sự thực chứng minh, không chỉ người Đường biến thành Lưu Trường, người tới nước Đường cũng bị cảm nhiễm, Lưu An là ví dụ, từ khẩu âm, thói quen, tới tác phong đều bị Đường hóa nghiêm trọng.
Nhìn một vùng đất thuộc về mình, đường sá nối dài, thành trì dịch trạm xuất hiện, Lưu An kích động vô cùng. Đánh thêm vài năm, nước Đường sẽ thôn tính hết thảo nguyên.
Bảo sao a phụ thích chinh chiến như thế, thì ra là vì tư vị này.
Khi Lưu An và Cao thái úy bàn bạc đường hành quân tiếp theo thì có mấy kỵ sĩ phóng tới, sau khi chứng minh thân phận liền tới bên thái tử.
"Điện hạ, Trương tướng mời điện hạ về Tấn Dương, bệ hạ đã từ Tây Vực về, hẳn là muốn triệu kiến điện hạ."
"Cái gì, ta về thì chiến sự làm sao tiếp tục?"
"Lý thái úy sẽ toàn quyền phụ trách."
Lưu An trầm mặc chốc lát, nghĩ tới thành Trường An, lại nhìn đồng cỏ xung quanh:" Ngươi về nói với Trương tướng, quân ở ngoài, tượng lệnh có điều không bị hạn chế. Không bình định tái ngoại, ta không về."
Kỵ sĩ sững sờ nhìn thái tử:" Nhưng nếu bệ hạ triệu kiến.
"Cứ về nói với Trương tướng là được."
Lưu An phất tay đuổi kỵ sĩ đi, Cao giáo úy do dự:" Điện hạ, muốn bình định tái ngoại cần không ít thời gian, nếu bệ hạ triệu kiến thì phải làm sao??"
"Sợ gì, ông ấy ra tái ngoại bắt được ta à? Trường An có gì hay mà về, suốt ngay đấu đá ..."
Cao giáo úy nhất thời không biết nói thế nào.
Lưu An lẩm bẩm:" Đột nhiên ta thấy, so với làm thái tử, làm Đường vương càng thư thái hơn ..."
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com