Trời còn chưa sáng, phủ Loan Bố đã náo nhiệt rồi.
Trạch viện của Loan Bố nằm ở phía nam ngoại thành Trường An, trước khi Trường An mở rộng, nơi này là thôn quê. Lưu Trường vốn ban cho hắn một đại trạch viện ngay bên Vị Ương cung, Loan Bố trả lại không chịu ở..
Trong sân, Lỗ công đang dạy ngoại tôn kiếm pháp, tuy tuổi Lỗ công rất cao, nhưng người còn rắn chắc, kiếm pháp vẫn sắc bén, phóng mắt khắp Trường An, không mấy người dám nói thắng chắc ông. Loan Bình tay cầm kiếm gỗ, mấy lần tiến công đều bị ngăn cản, cảm giác như bị trói chân trói tay vậy.
Thê tử của Loan Bố thì đang làm cơm, nhìn a phụ và nhi tử đối luyện, ánh mắt hết sức ôn nhu, nàng chịu khổ nhiều năm, không ngờ có cuộc sống hạnh phúc như thế.
Loan Bố từ phòng đi ra, tuy mới ngủ dậy, nhưng ăn mặc chỉnh tề, sạch sẽ. Dù là lúc nào trang phục, hành vi của hắn đều chuẩn mực, khác hẳn Trường đại vương.
Loan Bố cung kính tới trước Lỗ công, quỳ xuống hành lễ:" Bái kiến a phụ."
Lỗ công nhìn cửu khanh quỳ trước mặt mình, lòng khó xử.
Khi xưa Lưu Trường nói muốn giới thiệu nữ tế cho ông, Lỗ công không tin lắm, tính cách Trường đại vương như thế, người y giới thiệu làm sao bình thường được.
Sau đó tới Hà Tây, ông ta không ngờ vị nữ tế kia là quốc tướng thật, suýt nữa thì ngất xỉu. Vị nữ tế này tiếp nhận nữ nhi của ông rất dễ dàng, ông nghĩ đó là do mệnh lệnh của hoàng đế. Nhưng tiếp đó phát hiện, nữ tế đối xử với nữ nhi rất ôn như, ông cảm giác được hạnh phúc từ sâu trong lòng của nữ nhi, làm ông già được an ủi lắm.
Ông lại lo Loan Bố không tiếp nhận ngoại tôn, nhưng Loan Bố lại đối xử với nó như nhi tử của mình, thậm chí lão già vô dụng như ông cũng được hắn đối xử như a phụ, mỗi ngày dùng đại lễ bái kiến.
Mới đầu Lỗ công còn muốn khấu đầu lại, nay cũng quen rồi, ông nói không ít lần, Loan Bố không đổi, ông hết cách.
"Ài, tế tử .. Mau đứng lên đi."
Lỗ công đỡ Loan Bố, Loan Bố nhìn Loan Bình, Loan Bình vội vàng quỳ bái, mặt hắn mới nở nụ cười.
Với một võ phu như Lỗ công mà nói, có một nữ tế như vậy quá gò bó ... Giờ ông không cả dám nói tục nữa.
Cả nhà quây quần ăn cơm, im phăng phắc.
Loan Bình đang nói, Loan Bố cắt lời:" Ăn không nói."
Loan Bình đành tiếp tục ăn cơm, khi ăn hết thức ăn trước mặt mới hỏi:" A phụ, vì sao chúng ta không ở phủ trong nội thành, nơi này quá xa, không có cận thị, việc gì cũng do a mẫu làm. Trong sân toàn gà, rau, con không có chỗ luyện võ nữa."
Loan Bố nghiêm túc nói:" Bình, phủ đệ không phải càng to, càng xa hoa càng tốt, dù phòng ốc đơn giản vì đạo đức người ở đó mà vang danh. Kiệt vương xây Dao đài, Trụ vương xây Lộc đài, Tần vương xây A Phòng cung, có cái nào không xa hoa? Nhưng chìm đắm trong hưởng thụ, cuối cùng gánh ác danh."
"Con phải làm quân tử chính trực, hiểu chưa."
Thê tử nhìn cảnh Loan Bố giáo dục nhi tử, mặt hiện nụ cười, không biết nghĩ tới cái gì, nhanh chóng cúi đầu xuống, che giấu bất an.
Loan Bố hành lễ cáo biệt thê tử, lên xe rời nhà.
Lỗ công lúc này mới lau mồ hôi trán, cười khổ:" Hay là con nói với hắn đi, để ta chuyển ra ngoài."
"A phụ một mình ở ngoài, chàng làm sao chịu chứ
Loan Bố tới phủ nội sử, quan lại vội vàng bái kiến, hắn cũng đáp lễ, vào phòng xem báo cáo trong ngày.
"Mở rộng kho lương."
"Vận chuyển lương thực giống."
Không lâu sau có cận thị tới tìm, nói bệ hạ triệu kiến.
Khi Loan Bố tới Hậu Đức Điện thấy hôn quân nhà mình đang ôm Ung phu nhân, hai người nói cười vui vẻ. Đầu Lưu Trường dán sát mặt Ung Nga, Loan Bố nhíu mày, cũng may Lưu Trường biết tính xá nhân nhà mình, khi thấy hắn đi vào thì buông tay, bảo Ung Nga ra ngoài đợi mình.
"Ha ha, ngươi rốt cuộc cũng tới rồi, ngồi đi, mau ngồi đi."
Thái độ nhiệt tình của Lưu Trường làm Loan Bố phải nuốt lại lời muốn nói.
"Loan Bố, gọi ngươi tới đây là vì chuyện Tây Đình."
"Tây Đình tương lai là cánh cửa của Đại Hán tới Thân Độc, bách tính nơi đó chưa tới mười vạn, đất cày càng ít. Thằng nhãi Khải tuy nóng nảy chút, thủ đoạn cứng rắn chút, song biết trị quốc."
"Khi trẫm rời đi đã hứa với hắn, sẽ hỗ trợ hắn nhất định, ngươi có kế gì không?"
Loan Bố là người rất chính trực, khi Lưu Trường hỏi chuyện, hắn sẽ không suy nghĩ trên góc độ lợi ích của bản thân, mà là của cả Đại Hán, phân tích khách quan.
"Thần hiểu ý bệ hạ, có điều thiếu hụt của Tây Đình quá nhiều, song thứ thiếu nhất là người nên thành cái gì cũng thiếu. Nếu có đủ người, vẫn đề sẽ được giải quyết."
"Nhưng trẫm cũng không thể biến ra người được."
"Bệ hạ, người cũng có nhiều loại, thần nghe Tây Đình vương có hai vị cữu phụ, thủa thiếu thời vì chiến loạn mà thất tán, sau gặp lại ở nước Ngô. Ngô vương đích thân dạy bảo họ, để họ yên tâm cầu học, nay hai người này đều là hiền thần, Ngô vương cũng thừa nhận năng lực của họ."
Lưu Trường gật gù:" Ý ngươi muốn mẫu tộc của hắn giúp đỡ."
"Vâng, Tây Đình vương không phải đích tử, mẹ đẻ xuất thân ti tiện, dù có tài, nhưng nước Ngô nhân tài lớp lớp, khó có cơ hội thi triển. Không bằng để họ tới Tây Đình phò tá do tử ...." Loan Bố nói thêm:" Bệ hạ, chính thê của Ngô vương họ Lữ."
Lưu Trường hiểu ý hắn, Tứ ca mình thích Đậu phu nhân, lãnh đạm với Lữ vương hậu, nhưng vị trí Lữ vương hậu không thể tùy tiện thay đổi:" Được, để mẫu tộc của hắn tới giúp, còn nữa không?"
"Tây Khương và các tộc Hồ."
"Nước Tây Đình không có năng lực bắt những người kẻ đó."
Loan Bố lắc đầu:" Không phải đi bắt người, nước Hà Tây dùng binh với Tây Khương, Tây Khương không ngừng bỏ trốn, rút lên cao nguyên tuyết, nơi đó gia súc không sống được ... Nếu Tây Đình chủ động tiếp nhận họ ..."
Lưu Trường sáng mắt:" Ý ngươi là, nước Hà Tây làm kẻ xấu, nước Tây Đình làm người tốt? Ha ha ha, không thẹn là xá nhân của trẫm. Hay đấy, tuy nước Hà Tây sẽ không vui, ai bảo bọn họ thích xuất binh chém đầu người ta."
"Bệ hạ, kế sách này giống như năm xưa nước Đường tiếp nhận Nguyệt Thị bổ xung thêm nhân khẩu, chúng ta đã có chính sách hoàn thiện tương ứng, có thể để Tây Đình học theo." Sau khi nói hết suy nghĩ của mình, Loan Bố lại nói:" Bệ hạ, quốc sự không thể gấp, đối đãi với người Hồ, lấy giáo hóa làm chủ ..."
"Được, được, trẫm biết rồi." Lưu Trường cắt lời:" A phải, trâu cày không đủ, trẫm nghe nói Khoái Thành hầu có trâu tốt, lại còn thường dùng giá thấp mua trâu của bách tính quan lại Bắc Địa, mỗi lần yến tiệc đều giết trâu, tự xưng là Thiên Ngưu hầu .... Mà trẫm cũng thiếu trâu, vừa vặn mua của hắn. Tiền đây, cầm lấy đi."
Lưu Trường lấy tiền trong ống tay áo ra, chừng khoảng 100 đồng.
"Cầm lấy mua trâu đi, không cần nhiều, 1000 con là đủ, tiền thừa mang trả cho trẫm."
Loan Bố hồi lâu mới thốt lên:" Bệ hạ thế này là cướp!"
"Sao gọi là cướp, hắn dùng quyền thế ép giá mua rẻ của người khác, trẫm lại không được à? Ngươi đi nói rõ cho hắn, hắn sẽ đồng ý thôi .... Lý Quảng! Mai ngươi đi cùng với Loan Bố."
Một lang trung lớn tiếng đáp:" Vâng!"
Khoái Thành hầu Chu Xương, đừng nhầm, đây là vị Chu Xương trẻ, a phụ là Chu Tiết, từng làm xá nhân cho Lưu Bang, hắn là hầu gia đời hai, một tên bại gia tử, tước vị của a phụ hắn vì hắn mà mất hơn một nghìn hộ.
Nhưng Loan Bố thấy làm thế không ổn, hắn phạm tội, chúng ta không thể phạm tội theo. Huống hồ hắn cũng không làm được chuyện ép mua ép bán đó.
Loan Bố vừa rời khỏi đại điện chưa lâu đã nghe thấy tiếng cười đùa của nữ nhân.
Hắn ngẩng đầu lên nhìn trời thở dài.
"Ài, năm xưa vì sao ta lại đi đưa phong thư đó."
Khi Loan Bố qua một ngày làm việc sức cùng lực kiệt về tới phủ, thê tử đã chuẩn bị cơm nước, trượng nhân dẫn Bình ra ngoài.
Lúc ăn cơm, thê tử đột nhiên bật khóc, Loan Bố kinh hãi vội hỏi nguyên do.
"Lương nhân, thiếp có chuyện che giấu chàng."
"Chuyện gì?"
"Hôm nay trong người không khỏe, Y giả nói ... Thiếp bị hư thai, là nam hài." Thê tử lau nước mắt, rất bi thương:
"Vì sao không nói với ta?"
"Sợ chàng không coi Bình là nhi tử nữa."
Loan Bố thần sắc vô cùng nghiêm túc:" Ta sao có thể không coi Bình là con, sao nàng có thể che giấu chuyện này, sao không tin ta?"
Thê tử tạ tội rồi lại khóc.
Loan Bố còn định nói thêm điều gì, thấy thê tử khóc sướt mướt như thế, do dự chốc lát, ôm lấy nàng:" Mẹ lo cho con, thiên kinh địa nghĩa, đâu ra tội chứ?"
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com