Phủ Khoái Thành hầu.
Hai hạ nhân ăn mặc xa hoa đứng ở cổng, còn bốn võ sĩ đứng sau họ, người mang vũ khí sắc.
Khi Loan Bố cùng Lý Quảng tới đây, hạ nhân nhanh chóng đánh giá hắn, Loan Bố ăn mặc đơn giản, xe ngựa thô sơ, ngựa kéo xe là ngựa già. Lý Quảng chỉ mặc võ phục thường đối luyện với bệ hạ, xuống xe đứng sau Loan Bố, hắn cao hơn Loan Bố một cái đầu, rất uy vũ.
Loan Bố còn chưa kịp lên tiếng, hạ nhân đưa tay ra: "Thiếp mời."
Loan Bố sửng sốt: "Ta không phải tới dự tiệc, ta tới gặp Khoái Thành hầu Chu Xương."
"Ngươi thật vô lễ, sao có thể gọi thẳng tên quân hầu."
Hạ nhân sắc mặt không vui, tuy qua chuyện Vũ Tối, đại thần trong triều không dám tiếp tục kết giao, giữ khoảng cách nhất định, nhưng vị bằng hữu của vị Chu Xương này hiển nhiên chưa đạt tới tầng cấp triều thần.
Mỗi lần Chu Xương bày tiệc, người tới tham dự rất nhiều, triệt hầu ở địa phương, dù quận thủ cũng phải nể mặt, nếu là triệt hầu lớn một chút còn phải quỳ bái.
Khoái Thành hầu đời một Chu Tiết tuy chẳng có năng lực gì, nhưng là xá nhân của Cao hoàng đế, cực kỳ trung thành, được ban "kim bài miễn tội."
Chu Tiết là người bổn phận, thật thà nên không dùng tới miễn tội lệnh này, sau khi chết do Chu Xương kế thừa.
Ỷ vào có miễn tội lệnh của Cao hoàng đế, Chu Xương mặc sức làm bừa làm bậy, không phạm lỗi lớn như giết người, cướp bóc, nhưng lỗi nhỏ không ngớt, như ép mua ép bán, tranh giành đánh nhau như cơm bữa.
Dưới sự ảnh hưởng của hắn, đám hạ nhân ngông nghênh không coi ai ra gì.
Hạ nhân thấy Loan Bố không định đút tiền cho mình, nói:" Nếu không phải tới dự tiệc thì đợi ở đây, yến tiệc kết thúc có thể vào."
Lý Quảng nổi giận bước lên một bước, hạ nhân vội lui lại mấy bước, võ sĩ phía sau bao vây, thấy Lý Quảng cao lớn, lòng có chút sợ hãi.
Loan Bố ngăn Lý Quang lại:" Không được vô lễ."
Rồi nói với hạ nhân:" Phiền vào bẩm báo Khoái Thành hầu, nội sử Loan Bố phụng lệnh hoàng đế tới tìm."
Hạ nhân cười to:" Lệnh hoàng đế? Ngươi lừa ai thế? Khi nào hoàng đế truyền lệnh mà như thế này? Bịa không biết đường bịa, ngươi đã bao giờ thấy nghi trượng hoàng đế chưa? Chiếu lệnh đâu, đưa ra đây."
"Đúng là không có chiếu lệnh, chỉ có khẩu dụ, phiền báo một tiếng."
Lý Quảng nhịn không nổi, biết vì sao bệ hạ phái mình đi rồi, Loan công là chính nhân quân tử, gặp phải loại tiểu nhân thế này, khó tránh khỏi chịu nhục, mình phải ra tay mới được.
Uỵch!
Tên hạ nhân bay đi, va vào võ sĩ phía sau, cả hai ngã xuống.
Lý Quảng há hốc mồm, hắn nhìn thấy Loan công đá bay người ta, đám võ sĩ rút kiếm, kiếm của Loan công càng nhanh hơn, chỉ thấy ánh kiếm loang loáng, mấy tên võ sĩ ngã ra đất, kiếm rời tay.
Loan Bố thu kiếm lại, nhìn Lý Quảng:" Vào đi."
"Dạ!" Lý Quảng ngoan ngoãn đi theo:
Hai người xông vào phủ khiến đám võ sĩ chú ý, Lý Quảng nhìn hết tên này tới tên kia bị đá bay, không khỏi nuốt nước bọt.
Đột nhiên nhạc sư dừng đàn tấu.
Chu Xương đang đung đưa người chìm đắm trong âm nhạc ngẩn người, nhìn về phía nhạc sư, nhạc sư ai nấy sự hãi lui về phía sau. Chu Xương hồ nghi quay đầu, vừa vặn thấy hai người xông vào, đám vũ nữ dừng nhảy múa, khách khứa ai nấy nghiêm mặt.
"Ha ha ha, thì ra là Loan công."
"Hốt, tốt quá, ta muốn mời Loan công đã lâu, không ngờ ngài cho ta cơ hội."
Chu Xương mừng rỡ đi tới kéo tay Loan Bố về phía yến tiệc, Loan Bố đứng im không nhúc nhích, hắn ngạc nhiên:" Sao không vào dự tiệc, đây là thập ngưu yến, dù là bệ hạ bình thường cũng chưa chắc ăn được đâu. Cái gì khác chưa nói, ngay món đuôi trâu này, bệ hạ cả đời chưa từng ăn ...."
Mọi người ở đó mặt biến sắc, vội đứng dậy, Lý Quảng đứng ra ngăn cản.
Loan Bố lạnh lùng nhìn cảnh rượu thịt ê hề khắp nơi, lòng tức giận, hắn cả ngày bận rộn việc nông điền, rất mẫn cảm với lương thực:" Ngươi ăn trâu như thế không ổn, một con trâu có thể giúp bách tính trong lý luân phiên sử dụng cày bừa."
Chu Xương không sợ:" Ta ăn trâu nhà mình, không phải trâu cày, hơn nữa đều là trâu chết, làm sao nào?"
"Ta phụng lệnh bệ hạ tới mua trâu."
"Đây là vinh hạnh của ta, bệ hạ muốn mua bao nhiêu?"
"Một nghìn con."
Chu Xương lắc đầu để bản thân tinh táo lại một chút:" Bao nhiêu?"
Loan Bố lặp lại:" Một nghìn."
"Ta không có một nghìn con trâu."
"Nghe nói các hạ tự xưng thiên ngưu hầu, ắt phải có."
"Ta thực sự không có, ta sẽ tặng cho bệ hạ một trăm con."
"Một nghìn."
Nhìn thần sắc lãnh đạm của Loan Bố, sắc mặt Chu Xương cũng không dễ coi:" Được, vậy thì giá không thấp đâu, ngươi định trả bao nhiêu?"
Loan Bố rũ ống tay áo, một đồng xu rơi xuống dưới chân Chu Xương:" Một tiền."
Không khí trở nên căng thẳng, Chu Xương âm trầm nhìn Loan Bố:" Ngươi định cướp à, tước vị ta không cao, nhưng a phụ ta từng là xá nhân Cao hoàng đế, thái hậu coi ta như con cháu, dù bệ hạ cũng không thể cướp tiền tài của người khác. Chuyện này dù đưa lên thái hậu, ta cũng có lý."
Nếu trước khi tới đây Loan Bố còn có chút xấu hổ, nhưng chứng kiến cảnh xa hoa lãng phí ở đây, thái độ hắn thay đổi, bệ hạ trả 100 xu là quá nhiều rồi.
Hơn mười người, ăn mười con trâu à? Đó là hi vọng của bách tính mười lý đấy.
Chu xương đánh mắt cho một hạ nhân, rất nhanh hạ nhân đó chạy đi, mang tới một thẻ trúc. Chu Xương cầm lấy thẻ trúc đó như cho hắn thêm dũng khí, cười lớn:" Lệnh của Cao hoàng đế ở đây, Khoái thành hầu giết người vô tội."
"Trong Trường An, người thích ăn trâu đâu phải mình ta, phàm là quyền quý, nhà ai không nuôi bao nhiêu trâu, đất vạn khoảnh. Ta chưa từng làm ác, trâu đều do mua được. Họ thì sao, họ cướp, họ giết. Ta có chiếu lệnh, có thể giết người, nhưng ta không làm thế, ta mua từ bách tính."
"Các ngươi sợ kẻ mạnh, ức hiếp kẻ yếu, tới đối phó với người thiện tâm như ta."
Loan Bố mặt lạnh:" Bệ hạ cũng thiện tâm, đang mua của ngươi."
"Đó gọi là cướp."
"Thì ra ngươi cũng biết khác biệt giữa mua vừa cướp à? Ngươi trả bách tính bao tiền?"
Chu Xương biết dùng lời lẽ không được, tuốt kiếm:" Ta không phải đám dân đen, ta là triệt hầu! Trả chúng 100 tiền, chúng đã phải cảm tạ ân đức của ta rồi! Ngươi cút cho ta, nếu không ta giết ngươi."
Khách khứa sợ tới toàn thân lạnh toát.
"Bệ hạ nuôi trâu quy mô lớn, nhưng trâu cày không sao đủ dùng, Trương tướng dốc sức hưng nông, bách tính không sao ăn no được ..." Loan Bố cũng từ từ rút kiếm ra:" Ta loan không hiểu vì sao, hôm nay ta hiểu rồi, chính vì loại người như ngươi quá nhiều."
Thoắt cái Loan Bố lao đi, nhanh chóng xuất hiện trước mặt Chu Xương, đá thẳng vào ngực hắn, Chu Xương kêu thảm thiết ngã xuống, chiếu lệnh rơi một bên. Loan Bố dẫm lên người hắn, Chu Xương chửi mắng:" Ngươi dám làm rơi chiếu lệnh, ngươi là ..."
Loan Bố hai tay cầm kiếm nhắm cổ hắn:" Hôm nay chỉ có giết ngươi mới có thể chấn nhiếp quyền quý."
Chu Xương mặt nhanh chóng tái đi, hoàn toàn tỉnh rượu:" Ta cấp, một nghìn con ... Ta cấp, tha mạng ..."
Trường kiếm đâm xuống, Lý Quảng bay người tới ôm lấy Loan Bố đẩy sang bên:" Loan công, triệt hầu không thể giết.
Trên đời này chỉ có một mình hoàng đế có thể giết triệt hầu, đương nhiên thái hậu cũng có thể, nhưng đó là ngoại lệ.
Loan Bố vùng vẫy: "Không sao, giết người đền mạng là được."
Chu Xương sợ tới bật khóc, lồm cồm bò lui ra sau, muốn thoát khỏi nơi này:
"Loan công! Không đáng! Không đáng đâu!"
Lý Quảng hét lên, ra sức ôm Loan Bố, Loan Bố vẫn cố sức đâm Chu Xương, nhưng không đâm được. Như thế đủ khiến cho Chu Xương sợ mất vía, gào khóc:" Tha mang, tha mạng."
Vừa nói vừa bò đi nhặt đồng tiền kia lên:" Một nghìn con trâu, mai sẽ đưa tới nội phủ.
Loan Bố lại nhìn đám khách khứa: "Con các ngươi nữa, ăn thập ngưu yến vui lắm hả? Mai một kẻ mang tới nội sử mười con trâu, nếu không giết không cần hỏi."
Cả đám vội vâng dạ.
Việc đã xong Lý Quảng sợ hãi kéo Loan Bố rời phủ Khoái Thành hầu.
Giờ hắn mới thực sự hiểu, bệ hạ phái mình đi theo không phải là sợ Loan công thua thiệt, mà là để bám sát hắn, tránh hắn giết người bừa bãi. Lý Quảng luôn cho rằng Loan công là quân tử chân chính, lần đầu tiên hắn biết, quân tử cũng có lúc đáng sợ như vậy.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com