1000 con trâu, Chu Xương làm gì có nhiều như thế, với bất kỳ ai đó là con số cực lớn rồi, hắn gần như bán hết gia sản, vay nơi này mượn nơi kia, thế nhưng đám hảo hữu trước kia vỗ ngực xưng quân tử giờ trở mặt, nếu không trốn tránh thì cũng than nghèo kể khổ. Tóm lại tổng cộng đám bằng hữu cho hắn mượn sáu con trâu.
Chu Xương ngô độc ngồi trong phòng, nhìn sáu con trâu, bật cười.
"Bán, bán hết rồi ... Cũng chỉ gom được chừng này trâu thôi ... Bán, bán cả trạch viện đi. "
Hắn ôm chiếu lệnh của Cao hoàng đế trong lòng, mặt suy sụp, lúc này chỉ có mấy gia thần không bỏ đi, đám võ sĩ mặt mày thâm tín đứng quay, bọn họ lấy hết tiền tài trước kia Chu Xương thưởng, gom được hơn 50 con trâu.
Có võ sĩ nói: "Chúa công, không nên bán phủ, nếu không được, thuộc hạ đi ..."
"Không, Loan Bố đang chờ chúng ta phạm pháp, nếu đi cướp trâu, ngày mai không phải đi đưa trâu mà là đi đưa đầu."
Sau khi tỉnh rượu, Chu Xương nhìn vấn đề rất thấu triệt.
"Chỉ cần còn tước vị, những thứ này sớm muộn cũng quay về ... Ôi, thiên ngưu hầu, sao trước kia không xưng bách ngưu hầu."
Chu Xương gần như bán hết tất cả, thêm vào đàn trâu nuôi ở tái ngoại mới hơn 1000 con, hắn sai tâm phúc đưa tới nội sử. Bản thân chuẩn bị vào hoàng cung bái kiến.
Nói thật, Chu Xương sợ lắm, hắn biết hoàng đế là loại người gì.
Hắn mang cả thẻ trúc của Cao hoàng đế theo, lên xe ngựa đi về phía hoàng cung, ổn định lại nhịp thở, cố nén sợ hãi trong lòng. Tước vị a phụ để lại, chẳng lẽ mất trong tay mình?
Rốt cuộc tới hoàng cung rồi.
Chu Xương run run xuống xe, muốn dẫn người cùng vào, nhưng võ sĩ bị ngăn lại, chỉ cho hắn vào một mình. Vào hoàng cung rồi, Chu Xương lại không sợ nữa, lòng bỗng trở nên bình tĩnh, ít nhất nếu có chuyện gì hắn có thể chạy tới cầu xin thái hậu, cho tới khi nhìn thấy thân hình cao lớn của Lưu Trường lại bắt rầu run rẩy.
Lưu Trường quan sát tên ngốc này.
"Ngươi chính là Khoái Thành hầu Chu Xương à? A phụ ngươi có thù với Phần Âm hầu sao?"
Chu Xương chỉ thấy chân mềm nhũn, không sao sai khiến được, đầu cúi thấp, giọng hơi run:" Bệ hạ, khi thần sinh ra a phụ và Phần Âm hầu không quen biết, nên, nên, nên ...."
Lưu Trường cười:" Ngươi run cái gì?"
"Thần sai rồi ... Trước đó mua trâu ... Bệ hạ mua trâu ..."
Tên này tới nói cũng không lưu loát nữa, câu trước chẳng ăn nhập với câu sau. Thấy hắn sắp khóc tới nơi, Lưu Trường vẫy tay bảo hắn tới bên cạnh, Chu Xương gian nan đi tới trước mặt Lưu Trường rồi quỳ sụp xuống.
"Nói thật, trẫm vốn muốn chặt đầu ngươi."
Uỵch! Chu Xương ngã lăn ra đất.
"Hôm qua nếu ngươi còn tiếp tục đi cưỡng đoạt để gom đủ trâu thì lúc này đầu ngươi đã treo trên tường thành rồi. Có điều vẫn được, ngươi không làm loại chuyện đó, so với quyền quý khác, tội ngươi phạm vào tương đối nhẹ."
"Trẫm tước một nghìn hộ của ngươi bồi thường bách tính mất trâu cày, ngươi thấy sao?"
Chỉ còn lại một nghìn hộ, Chu Xương thấy vẫn tốt hơn mất đầu:" Nên như thế ạ."
Lưu Trường vuốt râu, chợt nói:" Trẫm chuẩn bị dùng ngươi."
"Dạ??" Chu Xương kinh ngạc ngẩn đầu lên, hắn văn dốt võ dát, chẳng kéo nổi cung, chẳng đọc sách vở gì, vốn chẳng mơ tới làm quan, vậy mà bệ hạ định dùng mình:
Lư Trường thong thả nói:" Trẫm vốn muốn chấn chỉnh tác phong xa xỉ của triều đường và địa phương đã lâu. Nhất là mảng trâu cày, Đại Hán có nhiều kẻ làm xằng làm bậy, say mê hưởng thụ, cướp đoạt của bách tính. Thế này đi, bổ nhiệm ngươi làm Thiên ngưu ngự sử, sáu trăm thạch, thuộc ngự sử, chủ yếu trừng trị hành vi phô trương lãnh phí, cùng hành vi ép mua éo bán ... Từ triều đường tới địa phương, ngươi đều quản được."
Chu Xương hoang mang:" Bệ hạ, thần không hiểu."
"Chính là bắt người như ngươi ấy."
"À, thần hiểu rồi ... Vậy thần có bao nhiêu người?"
"Không có phủ, cũng không có người, ngươi tự đi mà làm ... Cũng không cần bẩm báo với ngự sử, trực tiếp nghe lời trẫm." Lưu Trường phũ phàng:" Trẫm đã dùng ngươi thì làm cho tốt, làm không tốt, trẫm không nể nang gì đâu."
Giờ Chu Xương mới hoàn hồn, không còn sợ hãi như vừa nãy nữa:" Bệ hạ cứ yên tâm, thần có thể xử lý tốt chuyện này, trước tiên nên bắt Bắc Địa quận thừa Phương Bất Hại."
"Kẻ này giúp đỡ huân quý, dùng giá thấp mua bò dê tuấn mã, đôi lúc còn lấy danh nghĩa thu thuế để cướp gia súc của người Nguyệt Thị, sau đó tặng cho rất nhiều quyền quý. Hắn không lấy tiền, muốn dựa vào đó mà leo lên, tội cực ác, phải bắt đầu tiên."
Lưu Trường hồ nghi hỏi:" Sao ngươi biết?"
"Thần đương nhiên là biết, mỗi lần thần đều ... Đều nghe người ta nói, nắm được không ít tội chứng."
"Tốt, tố cáo lên ngự sử, bắt lấy ... Phía quyền quý ngươi cũng biết không ít hả? Nếu ngươi mà nương tay với chúng, trẫm sẽ không nương tay với ngươi, làm tốt sẽ trả lại thực ấp đã mất, biết làm thế nào chưa?"
"Thần biết." Chu Xương vui sướng rời hậu Đức Điện:
Đám võ sĩ ngoài hoàng cung vốn chuẩn bị để tang rồi, thấy chúa công nhà bình an đi ra thì mừng rỡ lau nước mắt chúc mừng.
Chu Xương vênh váo nói:" Bệ hạ không giết ta, còn cho ta quan chức!"
"Tốt quá, chúa công, mở tiệc ăn mừng thôi, phải giết vài con trâu."
"Mừng cái rắm, giết cái rắm, ngươi chê ta sống chướng mắt à? Lên xe, đi! Tới nhà Xương Vũ hầu."
Đám võ sĩ hộ tống xe lên đường, Chu Xương ngâm nga, trong lòng vô cùng vui sướng.
Xương Vũ hầu cũng là đời hai, đời một tên là Đơn Ninh, cũng là tâm phúc của Cao hoàng đế, một là lang trung, một là xá nhân, quan hệ rất tốt. Chỉ là tới đời hai, quan hệ hai bên xấu đi.
Xương Vũ hầu đời hai là Như Ý, đúng thế, hắn tên Đơn Như Ý.
Chu Xương có thù oán với Đơn Như Ý, nên đám võ sĩ nghĩ chúa công nhà mình đắc thế liền đi khoe khoang.
Chu Xương tới nơi ngửi ngửi, phát hiện ra mùi thịt, hắn nhếch mép cười.
Đơn Như Ý nhìn Chu Xương, ánh mắt đầy khinh bỉ, hắn ngồi ở thượng vị, phía dưới cũng là một đám khách khứa.
Hắn rất giống Chu Xương, đều không làm quan, thích bày tiệc khoản đãi mọi người.
Chu Xương nghênh ngang đi vào, chắp tay qua loa một cái, coi như hành lễ.
"Chu Xương, ngươi tới đây làm gì?"
"Ăn no quá đi tản bộ, thấy nhà ngươi ồn ào nên vào xem."
"Ta nghe nói ngươi bán hết gia sản rồi, sau này khỏi lo ăn no."
"Ai bảo vậy, tước vị ta vẫn còn, thực ấp vẫn nhiều hơn ngươi, nói cho ngươi biết, những thứ ngươi đang ăn, trước kia ta toàn đem nuôi chó, ha ha ha !" Chu Xương cười hết sức ngông cuồng:
Đơn Như Ý mặt biến sắc, phẫn nộ nói:" Thập ngưu yến có gì mà ngông cuồng? Tháng trước ta giết trăm con dê, chỉ lấy thịt thăn, phần còn lại đem nuôi chó."
"Ngươi cũng chỉ ăn được thịt dê, ta ăn trâu xưa nay chỉ ăn phần mỡ phía đuôi, một trăm con dê có là gì, chỉ loại tiểu nhân như ngươi coi như quý lắm." Chu Xương bĩu môi:
"Thịt trâu thì ghê gớm lắm à, ta có ba trăm con trâu ở Thượng Quận, chưa từng nói với ai, đừng nói thập ngưu yến, đến bách ngưu yến cũng ăn được." Đơn Như Ý nổi giận:" Nhà ta rửa nồi toàn dùng mạch và gạo kê."
"Củi toàn dùng hoàng đàn và cẩm tú."
"Chó nhà ta ngày ngày ăn thịt trâu, số trâu chó nhà ta ăn còn nhiều hơn ngươi ăn ..."
"Nhà ta có vạn khoảnh ruộng, ta thậm chí không cho chúng canh tác lương thực, chỉ trồng hoa quả ta thích ăn .."
Chu Xương chăm chú lắng nghe hết, khi Đơn Như Ý nói tới thở hồng hộc, sắc mặt hắn trở nên nghiêm túc, lấy chiếu lệnh ra.
"Xương Vũ hầu Đơn Như Ý, ngươi xa hoa dâm dật, phung phí vô độ, phô trương lãng phí, ta là thiên ngưu ngự sử, bắt ngươi về quy án."
Đơn Như Ý bàng hoàng, biết mắc bẫy rồi, run run chỉ tay:" Ngươi, ngươi ... Thứ chó ..."
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com