Tiếp theo đó Chu Xương đi thăm không ít nhà, may là chuyện lãng phí không tới mức trừ quốc mất đầu, trừ khi có hành vi cưỡng đoạt, đại đa số chỉ phạt tiền. Nhà ngươi có nhiều như thế, lại lãng phí như thế không bằng mang cho Tây Đình, để người ta dùng.
Loan Bố vui lắm, không ngờ đám người này lắm tiền nhiều của như thế, có tiền cứu viện Tây Đình rồi.
Chu Xương cũng vui lắm, cả đời hắn chẳng làm việc gì đàng hoàng, đây là lần đầu tiên hắn làm việc hữu dụng.
Không chỉ giới hạn ở Trường An, hắn còn tích cực tới các huyện thành.
"Đây là trâu nhà ta bệnh chết, ta ăn thì sao? Phạm pháp à?"
"Bệnh chết hả? Vậy nói xem bệnh gì?"
"Ta không biết, có lẽ là đột nhiên chết, chắc chết già."
"Trâu chết sao không báo lên? Hơn nữa đây không phải thịt trâu già! Người đâu, mang đi."
Bằng vào quen thuộc với thói ăn chơi xa xỉ, càng am hiểu cách chối tối, am hiểu luôn phần tử phạm tội, ở lĩnh vực chuyên môn này, lại có trong tay “kim bài miễn tử” Chu Xương hoành hành khắp nơi, rất nhanh khiến hào tộc các nơi biết, có một cái chức quan tên thiên ngưu ngự sử.
Thế là thói lãng phí cải thiện lớn, không ai còn dám mạo hiểm mất cả gia sản hưởng thụ nữa.
Nhưng đây dù sao cũng không phải cách trị tận gốc.
Trong Hậu Đức Điện Lưu Trường đang cùng Trương Bất Nghi nghĩ cách làm sao đề phòng ép bán và thôn tính đất đai, đây là thứ ảnh hưởng lớn tới chính sách hưng nông.
"Bệ hạ, ở phương diện đất canh tác có thể thông quá thuế tiến hành hạn chế."
"Trong nhà điền hộ càng nhiều thì phải nộp thuế càng nhiều, hạn chế lượng lớn điền hộ xuất hiện."
"Sao không dựa theo số ruộng mà không ngừng tăng thuế, người nhiều ruộng phải nộp thuế nhiều, cho tới khi thu không đủ bù chi, bọn họ sẽ không dám thôn tính đất đai nữa." Trương Bất Nghi nghiêm túc nói:
"Ngươi nói thì dễ, nhưng chấp hành lại không như thế, bọn chúng luôn nghĩ ra đủ mọi cách ứng phó."
"Vậy chúng ta nghĩ cách ứng phó với sự ứng phó của chúng."
Lưu Trường cười to:" Ngươi về đi đã, trẫm nghĩ thật kỹ xem, nếu có cách hay sẽ nói với ngươi."
"Vâng."
Trương Bất Nghi cúi đầu rời Hậu Đức Điện, Lưu Trường lật xem sách, bày ra vẻ vất vả suy nghĩ.
Một lúc sau, y ngẩng đầu lên hỏi:" Đi xa chưa?"
"Xa rồi ạ."
"Mau mau, tới phủ Khúc Nghịch hầu."
Mỗi khi không biết làm sao, Lưu Trường thích đi dạo, địa chỉ thường rất có tính mục đích, phủ Khích Nghịch Hầu.
"Trọng phụ!" Lưu Trường mỗi tay cầm một con gà, cười ha hả xuất hiện trước mặt Trần Bình:
Trần Bình đang cầm cuộn thẻ trúc vàng, lười nhác nằm trong sân, tựa hồ tắm nắng, vừa nghe âm thanh này, khóe miệng co giật. Ông ta cũng như rất nhiều đại thần như nhau, thà nghe chửi con chó già, còn hơn bị gọi trọng phụ.
"Bệ hạ tới rồi."
Lưu Trường kinh ngạc phát hiện trên bàn trước mặt Trần Bình đặt sẵn rượu và đồ ăn, ông ta sớm biết mình tới à:" Trọng phụ phái người giám thị trẫm sao, muốn mưu phản à?"
Trần Bình căn bản không để ý tới Lưu Trường làm bộ làm tịch, bình tĩnh nói:" Thần đang đợi một vị khách, bệ hạ tới đúng lúc thôi."
"Ồ? Khách gì khiến trọng phụ phải chuẩn bị sẵn để nghênh tiếp thế? Lão sư trẫm thì ở Hà Tây, Lưu hầu chui vào núi bặt vô âm tín rồi, trẫm còn đang nghĩ nên để Bất Nghi kế thừa tước vị luôn không ... Rốt cuộc là ai khiến trọng phụ phải đợi."
"Chỉ là một cố hữu thôi." Trần Bình không muốn nói nhiều:
Lưu Trường cũng đi luôn vào vấn đề:" Trọng phụ, đất đai màu mở ở Trung Nguyên rất nhiều, nhưng lại ở trong tay số ít. Bách tính căn bản không giữ được đất của mình, chút thiên tai, nhân họa, đều mất đi đất cày, làm đất đai hào tộc ngày càng nhiều."
"Bệ hạ đã bắt đầu nghĩ tới chuyện trăm năm sau rồi sao?" Trần Bình ngạc nhiên, Đại Hán hiện hưng thịnh, nhiều chuyện mới chỉ xuất hiện dấu hiệu thôi, không có trăm năm thì chưa thành mối nguy hại:
"Trẫm không nghĩ xa như vậy, nhưng nó gây trở ngại cho chính sách hưng nông của trẫm, trẫm không thể bỏ qua." Lưu Trường khách khí nói:" Trọng phụ đại tài, trẫm tới hỏi sách lược."
"Bệ hạ thấy đất đai phân phối bất công, nhiều bách tính luân lạc thành điền hộ, nên ảnh hưởng tới sản lượng lương thực phải không?"
"Đúng."
"Bệ hạ muốn triệt để giải quyết vấn đề này thì đem toàn bộ đất đai thiên hạ biến thành quan điền, cho bách tính thuê canh tác, nghiên cấm mua bán, chỉ có quyền canh tác."
Cách này Lưu Trường nghĩ tới rồi, hiển nhiên không thể, biết ông ta nói ngược, y thở dài:" Vậy là hết cách sao?"
"Cũng không hẳn ... Có lẽ có thể giải quyết, nhưng không thể dùng bây giờ, hiện giờ chỉ có thể thực thi vài cách." Trần Bình trầm tư:"
"Một là thông qua pháp lệnh cấm bán đất, tất nhiên có lợi cũng có hại. Bệ hạ có thể tăng cường quản lý đất đai, nay mua bát đất chỉ cần thông qua tam lão, nếu bệ hạ ủy phái huyện tham gia, vậy tránh được phần nào, dù hiệu quả không triệt để."
"Cách là tăng thêm thuế, gây áp lực cho đại hộ ...
Lưu Trường cắt lời:" Trọng phụ nói thu thuế theo đất canh chứ không phải theo đầu người?"
"Không thể phế trừ thuế đinh, nếu không quốc khố lập tức sụp đổ." Trần Bình lắc đầu, ông ta luôn cân nhắc mỗi lời nói với Lưu Trường, vì hành vi tên này quá cực đoan, mình nói giảm thuế, thì mai y bỏ thuế, vậy thì triều đình năm sau khỏi phát bổng lộc:
Vậy thì ông ta nên soạn luôn thụy hiệu cho mình được rồi.
Nghe Trần Bình giảng giải mấy biện pháp hạn chế, Lưu Trường trầm mặc suy nghĩ.
Trần Bình không quấy nhiễu, thực ra không cần ông ta nói, vấn đề này xuất hiện từ xưa rồi, đến nay chưa có cách nào giải quyết, trên đời này luôn có việc sức người không làm được, tùy từng giai đoạn mà tiến hành hạn chế thôi.
Hạ nhân bẩm báo có khách tới.
Trần Bình đứng dậy ngay ra đón, Lưu Trường bất giác đứng dậy theo, người được Trần Bình khoản đãi ắt không tầm thường. Ai ngờ người tới là ông già gầy khô như qua củi, tuổi cao lắm rồi, người bốc ra mùi mục nát, cười khà khà bái kiến bọn họ.
Chẳng lẽ đây là cao nhân gì sao?
Hai người kia ngồi xuống, ông già cùng Trần Bình nói chuyện quá khứ, bọn họ đúng là cố hữu, nhưng nói toàn thứ tầm thường, chẳng có gì giá trị, thậm chí vô vị. Hai ông già tuổi cao kể những chuyện mình thấy đặc biệt thú vị, vào tai người khác lại khô khan.
"Bọn nhỏ chẳng có tài cán gì, giống lão phu, tầm thường thôi, nhưng còn may không làm chuyện gì ác. Ba đứa thì hai làm quan nhỏ ở huyện, trưởng tử không làm quan, nó không có bản lĩnh đó .. Con ông thì sao??" Ông già hỏi:
"Cũng được, thằng nhãi nhà lão phu đang làm quận thủ trong Thục, làm khá lắm, lâu lắm rồi không về, nó thành gia lập nghiệp ở Thục. Xem thư nó thì ý tứ rằng khi nào Thục thành thiên hạ đệ nhất quận mới về."
"Ha ha ha, Trần quận thủ giống cha, có chí hướng lớn."
"Nó chẳng để ta vào mắt, Ngụy công mới là may, nhi nữ song toàn, đều ở bên."
"Sao so được với con ông ..."
Lưu Trường lần đầu tiên thấy bộ dạng ông già nghỉ hưu của Trần Bình, cứ nghĩ sẽ thấy trí giả giao phong, không ngờ thuần túy là chuyện vụn vặt thường ngày ... Y nghe suýt ngủ mất.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com