Cuối cùng khi Lưu Trường sắp ngủ gật, ông già đứng dậy cáo biệt rời đi, Trần Bình tiễn tới tận ra xe ngựa.
Người đó đi xa rồi, Lưu Trường không nhịn được hỏi:" Trọng phụ, ai thế?"
"Cao lương hầu Ngụy Vô Tri."
"Ồ, trẫm chưa bao giờ nghe nói."
"Không phải triệt hầu."
"Có bản lĩnh gì?"
"Chỉ là một hảo hữu thôi."
Lưu Trường rất bất ngờ, Trần Bình cũng có bạn bè bình thường à? Vây quanh ông ta cũng không phải là toàn quái vật sao?
Trần Bình lại ngồi xuống, quay về chủ đề cũ:" Trước đó thần nói tới vài cách giải quyết ..."
Lưu Trường biết, Trần Bình chắc chắn có cách, còn là loại cấp tiến hơn, chỉ là đại khái không nói với mình, đại khái sợ nói sai, để lại ẩn họa cho tông tộc, quay lại chuyện kia:" Vị hảo hữu vừa rồi của trọng phụ, hai người sao quen nhau ..."
Trần Bình nghĩ một lúc đáp:" Thần từng là người thanh danh rất tệ, vì Hạng Vũ chinh chiến, hắn lại vì sai lầm của người khác muốn nấu thần. Thần bỏ hắn, kết giao với Ngụy Vô Tri, được ông ấy giới thiệu nên theo Cao hoàng đế. Cao hoàng đế dùng thần làm đô úy, ủy thác trọng trách, xếp ngang hàng với Chu Bột, Quán Anh ..."
"Bọn Quán Anh vì thế mà nói xấu thần với Cao hoàng đế, Cao hoàng đế gọi Ngụy Vô Tri tới mắng, ông ấy nói, lúc nguy cơ phải dùng người có tài, chứ không phải nghĩ tới cân bằng quyền lực ... Cao hoàng đế triệu thần tới, bị thần thuyết phục, càng thêm trọng dụng ..."
Lưu Trường chợt nhớ:" Đúng, trẫm nhớ rồi, năm xưa a phụ muốn phong trọng phụ làm triệt hầu, trọng phụ nói đó là công của Ngụy Vô Tri, vì thế ông ấy được phong hầu."
"Xem ra trọng phụ là người rất coi trọng tình cảm, vậy mà trẫm không nhìn ra ... À, trẫm không có ý đó, trọng phụ đừng hiểu lầm, ý trẫm nói, trẫm nghĩ trọng phụ là loại máu lạnh bạc tình ... Khụ, khụ, thôi, coi như trẫm chưa nói gì."
Trần Bình không thèm chấp thằng nhãi này:" Nhưng bệ hạ vẫn nói rồi, hơn nữa ông ấy được phong hầu không phải nhờ thần, mà là đại phụ của ông ấy."
"Đại phụ ông ấy là ai?"
"Tín Lăng quân Ngụy Vô Kỵ."
"Phụt !" Lưu Trường phun hết trà ra ngoài:
Lưu Trường vừa về tới Hậu Đức Điện lại gọi Trương Thương tới, mất nửa ngày cùng ông thảo luận biện pháp hạn chế thôn tính đất đai.
Nhìn ông già tóc bạc đó rời đi, Lữ Lộc đau lòng nói:" Bệ hạ, Trương tướng vừa mới lo liệu xong chuyện thu hoạch, giờ lại để ông ấy lo chuyện này. Thần sợ ông ấy quá mệt mỏi, không chịu nổi."
Lưu Trường phất tay:" Ngươi biết cái gì, lão sư nhìn thì tựa lười biếng, nhưng thực tế là người không chịu nổi yên, nhìn như không có chí hướng gì, nhưng nghĩ nhiều hơn bất kỳ ai ... Trẫm thích lên chiến trường giết địch, địch càng nhiều càng thích, lão sư cũng vậy, chỉ là chiến trường của lão sư khác mà thôi."
Lữ Lộc sớm đã quen với việc hoàng đế lúc nào cũng có thể bịa lý do biện hộ, chẳng ngạc nhiên.
"Đúng rồi, sao An còn chưa về?"
"Bệ hạ, thái tử lại từ chối rồi."
Lưu Trường nheo mắt:" Trẫm viết thư, ngươi phái người đưa đi, ngoài ra phái người tới Thục, bắt một người cho trẫm."
"Hả???"
Nơi này là vương cung nước Đường, chỉ là Đường vương lại đang bị người ta khống chế.
"Ta không muốn về, ta không muốn về."
"Buông ta ra!"
Lưu An la hét, lúc này xá nhân của hắn bị bắt hết rồi, chỉ có Lưu An không ngừng chống cự.
Thời gian qua, Lưu Trường gửi cho hắn ba lá thư, yêu cầu hắn ngừng chinh chiến, về Trường An, lần nào cũng bị Lưu An lấy cớ "tướng ở ngoài, có lệnh không cần nghe" để từ chối.
Với Lưu An, nước Đường quá tốt, tự do tự tại, trên dưới một lòng, mọi người rất đơn thuần, chỉ thích đi chém đầu, chẳng nghĩ cái gì khác. Ở đây hắn đề ra chính sách gì là được không qua cái đó, chẳng có phe phản đối. Nếu có thể đón đại mẫu, a mẫu, nhị mẫu, tam mẫu, ba đệ đệ, muội muội, còn cả Đề Oanh tới thì đây là thiên quốc.
Hắn không muốn về Trường An, một khi về a phụ không cho hắn đi nữa.
Hắn hiểu rồi, a phụ thời gian qua không ngừng mài rũa mình, rõ ràng muốn mình kế thừa, để a phụ được ra ngoài tự do tự tại.
Trương tướng bất đắc dĩ nói:" Điện hạ đừng trách bọn thần, đây là mệnh lệnh của bệ hạ."
Lưu An nhìn hai giáp sĩ cường tráng bên cạnh, lần nữa hắn thêm nhận thức về quyền thế của a phụ, a phụ rất cường đại, sức khống chế địa phương đáng sợ. Mình ở đây hai năm, dùng đủ thủ đoạn lôi kéo, đề bạt tâm phúc, hậu đãi lão thần, chuyện nên làm đã làm rồi ... Kết quả phản kháng một chút cũng không được.
"Điện hạ!" Lý Tả Xa nhìn Lưu An quyến luyến, nước Đường lâu lắm rồi không được đánh trận sướng khoái như vậy:
Quần thần nhìn Lưu An, rất không nỡ để hắn đi.
Nhìn cảnh đó, lòng Lưu An bình tĩnh lại:" Thái úy, đừng lo, rất nhanh thôi các khanh có thể tiếp tục ra tay rồi, các chư hầu khác đều đang mở rộng, nước Đường là chư hậu mạnh nhất, sao có thể bàng quan."
Lý Tả Xa do dự:" Có chuyện này, bọn thần muốn nhờ điện hạ ... Chỉ là ..."
Thấy ông ta ngập ngừng, Lưu An cảm động:" Ta biết, các khanh muốn ta sớm ngày trở về, suất lĩnh các khanh chứ gì? Yên tâm, ta nhất định trở về."
Lý Tả Xa nắm tay Lưu An, lòng đầy kỳ vọng:" Thần muốn nói là, điện hạ tới Trường An, nói với đại vương một tiếng, bảo lần sau đại vương đích thân tới được không?"
Quần thần sục sôi.
"Đúng!"
"Nếu bệ hạ tới thì tốt quá."
Té ra các ngươi muốn ta tới Trường An đổi a phụ à?
Thế là Lưu An hết cả ham muốn phản kháng, ủ rũ rời Tấn Dương, xe ngựa đi về phía đông.
Đi được một đoạn đường, Lưu An nhận ra chuyện không ổn:" Không đúng, đây đâu phải đường về Trường An?"
"Điện hạ, bệ hạ muốn điện hạ tới nước Triệu, bái kiến Triệu vương, cùng Giả tướng và Triệu thái từ về Trường An?"
"Hả, vì sao?"
"Nghe nói quốc học nước Triệu xảy ra chuyện."
Lưu An hoài nghi cái lý do này, muốn mình đi biện luận học thuật à? Nhưng ở đó không phải có Giả tướng sao? Học vấn Giả tướng cực cao, còn cần mình giúp à?
Mấy xá nhân của Lưu An cưỡi ngựa đi xung quanh, từ khi tới Đường, bọn họ đều có tước vị, tinh thần diện mạo khác hẳn trước kia.
Lưu An nghiêm mặt hỏi:" A phụ đột nhiên muốn ta tới nước Triệu, các ngươi thấy nguyên nhân do đâu?"
Phùng Đường trầm tư:" Hẳn nước Triệu đã xảy ra chuyện lớn gì đó, cần người triều đình mới giải quyết được, mà điện hạ cách nước Triệu gần nhất."
"Có lý, nhưng chuyện gì được chứ?"
Kịch Mạnh cười:" Chắc là chuyện nhà cho nên cần thái tử."
Lưu An phủ định:" Không thể nào, chuyện nhà của tam bá phụ, sao tới lượt do tử như ta khoa chân múa tay."
Mao Trường chợt nói:" Bệ hạ muốn Giả tướng và Triệu thái tử cùng điện hạ về, hẳn là liên quan tới họ ..."
Nhưng liên quan thế nào thì chịu, không ai nói được, dù sao còn chưa biết đã xảy ra chuyện gì ở nước Triệu. Triệu không có ngoại địch, trong nước cũng khá yên bình, đâu nghe nói có chuyện gì?
Nước Đường rất gần nước Triệu, xuất phát từ Tấn Dương, dọc đường đều có dịch trạm để nghỉ ngơi, rất nhanh tới được lãnh địa của nước Triệu.
Khi người Triệu nhìn thấy giáp sĩ nước Đường thì sợ hãi né tránh.
Sức uy hiếp của nước Đường không chỉ ở thảo nguyên, thậm chí còn với nước Triệu sát bên.
Lưu An hiếu kỳ đánh giá quốc gia này, rất nhanh gặp được đoàn người ra nghênh đón họ, chính là điển khách nước Triệu, họ Vương, khéo ăn nói. Lưu An trên đường tới Hàm Đan chẳng nghe ngóng được gì từ người này.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com