Lưu An vừa tới Hàm Đan thì Triệu vương Lưu Như Ý dẫn quần thần ra nghênh đón.
Nhìn thế trận ấy, Lưu An không dám vô lễ, vội vàng xuống xe, đi bộ về phía bá phụ.
"Bái kiến bá phụ."
"Ha ha ha, đứng dậy, mau đứng dậy."
Lưu Như Ý đỡ Lưu An lên, thần sắc rất thân thiết, trông hắn không giống trong nước xảy ra chuyện gì, cười tươi nắm tay do tử.
Lưu An nhìn quanh, hồ nghi hỏi:" Bá phụ, sao không thấy tỷ trượng?"
"Khụ, Giả Nghị à? Hắn đang bận! Đi nào, theo quả nhân về vương cung!"
Lưu Như Ý vừa nói vừa kéo tay Lưu An đi:" Không ngờ cháu tới bái kiến ta, ta luôn nhớ cháu, cháu tới rồi, chúng ta nhất định phải say một trận mới được."
Lời Lưu Như Ý không phải giả, sự nhiệt tình với Lưu An cũng không phải là giả, nhưng Lưu An luôn cảm thấy có gì đó không đúng, như đang cố ý che giấy cái gì đó."
Lưu An đi gặp vương hậu, đương nhiên còn có những nhi tử khác của Triệu vương, hắn tổng cổng có ba nhi tử, thái tử tên Lưu Tầm.
Lưu Như Ý dùng quy cách cao nhất để khoản đãi do tử, nhưng trên bữa tiệc, vẫn không thấy bóng dáng Giả Nghi.
Bữa tiệc đang diễn ra sôi nổi, Lưu An đem chuyện mình làm thời gian qua kể cho bá phụ, chợt có giáp sĩ đi vào báo:" Đại vương, Giả tướng cầu kiến."
Có Lưu An ở đây, Lưu Như Ý đành nói:" Cho hắn vào."
Giả Nghị đi vào, giống ở xa mới về, Lưu An vội đứng dậy bái kiến, hai người ngồi đối diện nhau.
Giả Nghị nhìn sang Lưu Như Ý, giọng điệu bất lực:" Đại vương, thời gian qua thần nghe nói không ít việc, nhưng đại vương phái thần đi khắp nơi làm việc, không chịu bàn luận."
"Ài, toàn tin đồn thôi, không cần để ý." Triệu vương xua tay, không coi ra gì:
Giả Nghị nheo mắt:" Đúng là tin đồn thật sao? Đại vương, chuyện này không thể nói đùa."
Thái tử Lưu Tầm lúc này không ngồi yên được nữa, hắn đứng bật dậy:" A phụ, đừng giấu nữa, nói đi."
"Cái thằng nhãi này!" Lưu Như Ý mắng một câu, thấy Lưu An và Giả Nghị nhìn mình chằm chằm, đành nói:" Thời gian trước, mấy khu mỏ dùng thuốc nổ ... Thế là phát hiện lượng lớn than, sắt!"
"Nước Triệu ta không hề nghèo, các ngươi biết không, Hàm Đan là thành phố xây trên sắt và than, thành trì từ Hàm Đan tới nước Đường có lượng lớn sắt, đồng, than ... Kho báu ở dưới lòng đất."
Giả Nghị thở dài:" Vì sao đại vương giấu thần?"
"Ài, không phải quả nhân sợ bị cướp à, với tính ngươi, chưa đợi bọn ta phái người khai thác thì ngươi đã báo tới Trường An. Lúc ấy không phải nước Đường thì nước Yên tới khai thác ... Cơ hội thế này sao ta có thể bỏ lỡ, cứ khai thác trước sau đó luyện thành sắt rồi mới báo Trường An cũng không muộn." Lưu Như Ý nhìn Lưu An:
"Do tử, chuyện này cháu đừng nói với a phụ cháu, giúp ta giấu một thời gian."
Lưu An đắn đo một lúc:" Bá phụ nói xem có khả năng này không, vì a phụ cháu biết nên mới phái cháu tới."
Mặt Lưu Như Ý đờ ra.
Giả Nghị vỗ trán:" Đại vương ... Chư hầu vương che giấu triều đình, tự ý khai khoáng, luyện sắt, đại vương định mưu phản à? Xong rồi, lần này thì hết rồi ..."
Giả Nghị lần nữa, tuyệt vọng, đại vương nhà mình cái gì cũng hay, chỉ là thi thoảng lại làm ra vài chuyện mất đầu, hắn tưởng mình cũng quen rồi, nào ngờ chưa …
"Nhưng làm sao y biết? Vậy giờ phải làm sao?"
"Bây giờ à, đại vương bớt ăn đi, rèn luyện nhiều vào, nếu không xe tù không chứa nổi."
Quả nhiên tông thất thế hệ trước không ai bình thường.
Lưu An lần nữa có thêm nhận thức về đám bá phụ trọng phụ của mình, không biết trong đó có ai bình thường không? Cả Tứ bá phụ mà quần thần tôn sùng hình như cũng chẳng bình thường, hắn nhớ khi mình còn nhỏ, a phụ từng nâng đỉnh lớn, quần thần chấn động. Khi đó có đại thần nói một câu Tần Vũ vương, hắn liền nói với Tứ bá phụ, sau đó không ai còn thấy vị đại thần kia nữa, nghe nói sau khi Tứ bá phụ tới thăm thì người ta ự sát.
Lưu An khiếp sợ, a phụ cũng phải đấm người ta mới chết, Tứ bá phụ vẻn vẹn chỉ dùng lời nói mà thôi.
Đời mình tốt hơn chút, chứ thế hệ trước tàn nhẫn quá.
Còn tam bá phụ, tính cách không tệ, nhưng mà ... Nói sao đây, tự cho mình là thông minh, từ đó làm chuyện ngu xuẩn, tầm mắt ngắn, chỉ nhìn chằm chằm vào lợi nhỏ ...
Giả Nghị phẫn nộ rời đi rồi, hắn thấy phải dâng thư lên triều, mong rằng bệ hạ không giam cả mình vào xe tù lên Trường An.
Lưu An thấy tam bá phụ thấp tha thấp thỏm thì trấn an:" Bá phụ đừng lo, a phụ cháu không vì chút chuyện này mà trách tội đâu ..."
Lưu Như Ý cấp thiết nói:" Ta biết, nhưng ta sợ có tiểu nhân đơm đặt, thái hậu ... Mà nghĩ ta mưu phản ..."
Lưu An hiểu ý hắn, mà bá phụ ngài quá lo rồi, ngài bằng cái gì mà tạo phản chứ? Kẹp giữa Đường, Yên, Đại, nước Triệu ngài có nhúc nhích gì hôm sau đại quân ba nước kia tới ngay vương đô rồi.
Có điều lời này Lưu An không thể nói, dù sao cũng là bá phụ mình:" Cháu sẽ dâng thư lên triều đảm bảo, a phụ thương bá phụ nhất, thường ngày hay nói bá phụ là huynh trưởng mình kính trọng nhất."
Lưu Như Ý nghi ngờ:" Trường mà nói thế à?"
"Khụ, khu, tóm lại là nhắc tới bá phụ nhiều nhất ... Cháu vốn phải về Trường An, a phụ lệnh cháu phải cùng thái tử, Giả tướng về triều cùng. Bá phụ đừng lo, nước Triệu có nhiều đồng, sắt như thế, sau này sẽ phát triển nhanh nhất."
"Giả tướng về thì còn hiểu, thằng nhãi này về làm gì?"
Lưu Như Ý nhìn Lưu Tầm ở bên:
Dáng vẻ hai người khá giống nhau, nhưng Lưu Tầm gầy hơn, thấy a phụ nhìn mình, hắn cúi đầu không nói.
Lưu Như Ý nghĩ một lúc, gật đầu:" Cũng tốt, thằng nhãi này vô dụng, tái thái học đọc sách, biết đâu lại có thành tựu."
Lưu An xin phép về nghỉ ngơi, Lưu Như Ý sai Lưu Tầm đi tiễn, hắn ngồi trầm tư một lúc, sau đó sực tỉnh, chửi mắng:" Thằng nhãi!"
Rời vương cung, Lưu An nhìn đứa đệ đệ ít hơn một tuổi:" Là đệ viết thư tố cáo a phụ hả?"
Lưu Tầm vội nói:" A phụ thân là chư hầu vương, tự ý khai khoáng luyện sắt là không đúng, đệ phải báo cho bệ hạ."
"Đệ làm thế là đúng, không thể ngồi nhìn a phụ phạm lỗi, kịp thời ngăn cản là hiếu thảo."
"Huynh trưởng ..." Lưu Tầm ngập ngừng:
Lưu An thân thiết vỗ vai hắn:" Có chuyện gì cứ nói thẳng, đừng ngại."
"Huynh trưởng, đệ đọc sách nhiều thứ không hiểu, muốn thỉnh giáo Giả tướng, nhưng bình thường Giả tướng bận rộn ..."
Lưu An cười to:" Đi nào, nếu đệ thỉnh giáo học vấn thì ta có thể giúp được."
"Chỉ bỏ vào xe tù sao đủ, tên Như Ý đó đáng buộc sau ngựa kéo về Trường An."
Lưu Trường tức giận nói, mấy đại thần tâm phúc cúi đầu.
"Còn cả Giả Nghị nữa, cũng phải trói mang về Trường An, có chút xíu mỏ đấy mà cũng giấu trẫm, sợ trẫm chiếm mất à? Năm xưa Tuân Tử tới nước Triệu, Triệu vương sợ ông ấy cướp vương vị, sai người đi bắt, Tuân Tử nói với tả hữu: Vương vị này với ta mà nói như con chuột rối rữa, chúng coi như châu báu, ta không thèm để ý.”
Các đại thần nghĩ rất lâu, rốt cuộc đoán ra, bệ hạ muốn nói tới Huệ Tử, liền gật đầu.
Lưu Như Ý nghĩ hoàng đế ra sức che giấu cho mình, quần thần xúi bẩy, thực ra quần thần không ngừng khuyên can hoàng đế đừng buộc hắn vào ngựa kéo tới Trường An.
Lưu Trường chửi mắng hồi lâu cũng mệt, nói:" Nước Triệu có bảo tàng này là nhờ công thuốc nổ, nếu không làm sao mà tìm ra, nên vẫn là công của trẫm."
"Chuyện khác thì đợi Giả Nghị tới rồi bàn, các ngươi thay y phục đi, hôm nay trẫm dẫn các ngươi đi xem thú hay."
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com