Lúc này trước mặt Lưu Trường toàn tâm phúc như Trương Bất Nghi, Loan Bố, Quý Bố, Trần Đào, Tuyên Mạc Như, Vương Điềm Khải, Hảo huynh đệ, Lục giả ... Nghe ý tứ của hoàng đế có phải định dẫn bọn họ thường phục vi hành?
Suy nghĩ của hoàng đế vĩnh viễn không ai đoán được.
Y phục được hoàng đế chuẩn bị cho họ đều là của bách tính bình thường, không biết kiếm đâu ra xe ngựa bình thường. Căn dặn họ:" Trẫm là Bình Oa tướng quân Phàn Kháng, các ngươi đừng đa lễ, khiến người ta nghi."
Quần thần hết cách gật đầu, hoàng đế muốn chơi, họ đành chơi cùng chứ biết làm sao.
Mọi người lên xe rời hoàng cung.
Xe đi trong nội thành rất lâu, cuối cùng dừng lại ở tửu quán, đây không phải là tửu quán tấm thường, rất nổi tiếng ở Trường An, kiến trúc bốn tầng, trang trí xa hoa, cửa có hai tên sai vặt để đón khách quý.
Xe ngựa đỗ nơi này cái sau xa hoa hơn cái trước, làm người ta nhìn hoa hết cả mắt.
Tửu quán này tên là Ngũ Đỉnh lâu, nghe là biết nơi này đón khách quý, tất nhiên bách tính bình thường cũng có thể vào, trả tiền nổi không thì tự cân nhắc.
Đây là sản nghiệp của Kiến Thành hầu.
Trong đám quần hiền, tài năng Lữ Lộc rất bình thường, chỉ nhìn lần quần hiền thảo phạt Hung Nô là nhìn ra, ai cũng lập chiến công hiển hách, chỉ có Lữ Lộc vẫn là giáp sĩ.
Người khác thì muốn phò tá thánh vương, mở ra thịnh thế, Lữ Lộc nghĩ rất đơn giản, kiếm nhiều tiền, hưởng thụ cho sướng.
Vì quanh năm ở bên Lưu Trường, cho nên không ai dám không nể mặt hắn, nên ở phương diện kiếm tiền, không ai làm tốt như hắn.
Bởi thế mỗi lần Lữ Lộc khóc lóc thuế má nặng nề, quần thần đều khinh bỉ, vừa thầm vui sướng vừa hâm mộ.
Người ta gọi hắn là "Đào Chu hầu".
Lữ Lộc hiển nhiên biết trước, hắn xuống xe nói với tên sai vặt vài câu, tức thì có người chạy ra, dẫn họ lên tầng cao nhất. Nhiều đại thần chưa từng tới đây, tò mò nhìn quanh.
Tầng một gần như bách tính bình thường, xa xa có ca vũ trợ hứng. Tầng hai trở lên là đại tộc và quan viên, lên tới tầng cao nhất, Lưu Trường hạ lệnh mọi người ngồi xung quanh, cơm nước đã chuẩn bị xong.
Loan Bố cau mày, hắn xuất thân bần hàn, không có thiện cảm với chỗ thế này.
Trương Bất Nghi nhìn ra tâm sự của hắn, cười nói:" Xuất hiện loại tửu lâu thế này, chứng tỏ người có tiền ở Đại Hán ngày càng nhiều, đây là minh chứng của thịnh thế."
Loan Bố liền không nói gì.
Lưu Trường kéo họ ra ngoài không phải chỉ vì mời họ ăn uống. Biểu diễn ca vũ tầng một, giữa lầu để trống làm sân khấu, cầu thang đi vòng quanh mà lên. Một người thuyết thư từ thang đi ra, hành lễ với mọi người:" Hôm nay chúng ta nói về Đại Hán Đơn Dương hầu Quý Bố."
Quần thần há hốc mồm, Quý Bố cũng kinh ngạc.
Người thuyết thư giới thiệu:" Vị Quý công này là người nước Sở, thủa nhỏ gia cảnh bần hàn, lớn lên một chút làm du hiệp, là người trượng nghĩa, bênh vực kẻ yếu. Nghe nói khi đó trong thành có kẻ ác ức hiếp bách tính ..."
Người này kể chuyện nửa thật nửa giả, bỏ đi cái xấu, nổi bật chữ tín của Quý Bố. Quý Bố là người đương sự xấu hổ lắm ... Nhưng người các tầng lầu khác liên tục vỗ tay khen hay, còn ném tiền ban thưởng.
Quần thần không biết hoàng đế muốn làm gì.
Lưu Trường cười to:" Chư vị thấy rồi đấy, vì sao trẫm lại sai tiểu thuyết gia viết truyện, chính là để đề cao đạo đức. Đại Hán lấy hiếu trị quốc, muốn giáo hóa thiên hạ, đây là cách tốt, thông qua sức ảnh hưởng của những câu chuyện, để dựng lên tấm gương, cho bách tính biết, đâu là đúng, đâu là sai, hoặc đâu là đối tượng đáng phỉ nhổ."
"Thánh nhân xưa luôn nói tới giáo hóa bách tính, nhưng chưa bao giờ nói giáo hóa thế nào. Cho rằng chỉ cần đọc sách của mình là sẽ trở nên có đạo đức. Nhưng trẫm khác, trẫm không nói suông, kinh sách có thể bồi dưỡng ra chí sĩ đạo đức trong tương lai, còn câu chuyện có thể ảnh hưởng tới bách tính đương đại."
"Đây mới gọi là giáo hóa bách tính, giáo hóa thiên hạ."
Quần thần vốn xem thường những tiểu thuyết gia, thuyết thư, nhưng nghe hoàng đế nói, nhọ nhíu mày trầm tư.
Hình như có lý.
"Trẫm đã chuẩn bị để Lục công phụ trách chuyện này."
Quần thần không khuyên can, vì nếu chuyện của mình cũng được viết ra, sẽ rất có lợi cho bản thân.
"Bệ hạ anh minh."
Bấy giờ Lưu Trường mới nói ra mục đích chân chính:" Thực ra thành tấm gương hay thành đối tượng phỉ nhổ đều do trẫm quyết định ... Làm việc tốt như Quý Bố thì vang danh thiên hạ, thành hiền nhân được đời sau kính phục. Nếu làm chuyện ác, ha ha ha ha ... E từ nay tiếng thối nghìn năm."
Quần thần rùng mình.
Đối với các đại thần mà nói, thanh danh tất nhiên cao hơn địa vị.
Bọn họ chẳng sợ chết, thứ đầu sắt như Vương Lăng, Chu Xương, Thân Đồ Gia đếm không ít, danh vọng lớn hơn hết thảy, vì thế đời sau chuyện mua danh kiếm tiến ngày càng nghiêm trọng.
Giờ hoàng đế nhe răng nanh ra.
Có thể dễ dàng thay đổi danh tiếng một người trong dân gian, thậm chí là ngàn đời sau.
Thế thì nguy quá.
Ai chẳng có chuyện xấu.
Ví dụ Quý Bố, có thể biến ông ta thành người thủ tín, cũng có thể biến thành kẻ phản bội, là tướng của Hạng Vũ, lại đi theo Cao hoàng đế.
Đại Hán này làm gì có ai hoàn mỹ, trừ bệ hạ ra thì ai cũng có vấn đề, quân tử như Loan Bố, năm xưa cũng từng theo Lương vương tạo phản.
Sắc mặt quần thần khó coi.
Bệ hạ vì khuất phục quần thần mà nghĩ ra đủ mọi cách, ngay cả thủ đoạn này cũng dùng, đúng là điển hình của hôn quân.
Quần thần đang suy ngẫm thì một đám người trẻ tuổi đi lên, hai người đi đầu đang lớn tiếng bàn bạc gì đó, chẳng bận tâm tới cảm thụ của người khác. Sai vặt tất nhiên vội ngăn cản, bị đám ác thiếu gia bực mình đẩy ra, tuy chúng không dám gây sự trong tửu lâu của Lữ Lộc, nhưng không coi ai ra gì.
"Lầu bốn có khách quý, không thể lên."
"Rắn thối, hai huynh đệ bọn ta ở Trường An này muốn lên đâu là lên, không ai cản nổi, không tránh kéo ngươi ra ngoài."
Chu Tả Xa ngông nghênh nói, khoác vai Chu Thăng lên tầng bốn, sai vặt không cản nổi. Đầu vừa thò ra thấy bệ hạ đang vỗ tay khen ngợi, tâm tư đặt cả vào thuyết thư. Chu Tả Xa nhìn một cái liền rụt đầu lại, bịt ngay mồm Chu Thăng kéo xuống.
"Bệ hạ." Chu Tả Xa nói nhỏ:
Chu Thăng tái mặt:" Vậy chúng ta đi thôi."
"Không sao, chúng ta ăn ở lầu ba, không gây sự, đại trượng phu, sợ cái gì."
Chu Tả Xa nói vài câu lấy dũng khí, sai người mang cơm nước lên, thi thoảng lại đảo mắt nhìn lên, thầm kêu may mắn vừa rồi không ra tay. Bên trên cứ mỗi lần phát ra tiếng động là hắn lại muốn đi, chỉ là hắn và Chu Thăng khó khăn lắm mới tích góp được ít tiền, chính là muốn tới đây hưởng thụ, nên không nỡ đi, mai bắt đầu đi học rồi, không biết bao giờ mới có thể tới.
Hai người bọn họ học ở quận học, còn một năm nữa là có thể lên thái học.
Không lâu sau lại có một nhóm người nữa đi lên, nhân số khá đông, cầm đầu là Tuyên Bình, theo sau có Vương Xúc Long, Lục Liệt, Lưu Hỉ.
Tuyên Bình và Chu Tả Xa không hợp nhau, hay xung đột, vì thế vừa tới tầng ba, thấy hai người kia, Tuyên Bình đi tới:" Sao lại ở tầng ba, không có tiền lên tầng bốn à?"
"Bên trên có người."
"Hay để bọn ta mời."
"Không cần đâu." Chu Tả Xa kéo Chu Thăng đang định nói ngồi xuống: "Các ngươi ở đây đi, bên trên có người, không chọc vào được đâu."
Tuyên Bình khinh khỉnh:" Trên đó là ai, ở Trường An này có ai mà ta không chọc vào được?"
"A phụ với đại phụ các ngươi."
"Thằng chó, là nhi tử và tôn tử của ta."
Bị khích, đám Tuyên Binh hung hăng đi lên, Chu Thăng lo lắng hỏi nhỏ:" Không cần nhắc thật à?"
"Ta đã nói rồi, chúng không tin có cách nào?"
Rất nhanh trên lầu có tiếng rống, sau đó đám Tuyên Bình mặt không còn sắc máu xuất hiện ở tầng ba, ánh mắt đầy thiếp hãi, thần sắc bất an. Chu Tả Xa cười ha hả rót rượu cho chúng.
"Đúng là a phụ đại phụ bọn ta." Tuyên Bình tay run run uống ngụm rượu cho hoàn hồn.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com