Lưu Trường ở trên ăn no uống say, nghe thêm vài câu chuyện nữa liền thỏa mãn rời nơi này, ngồi trên xe Lưu Trường hỏi:" Trẫm nghe nói ngươi ở Lạc Dương thiết lập một nhà xưởng, phải vậy không?"
Lữ Lộc dè dặt đáp:" Vâng ạ, thần mùa 300 máy dệt, thuê người làm, sau đó bán vải tới nước Yên kiếm lợi ... Nhưng thần đều dựa theo vật giá đương địa, không tăng giá, người được thuê cũng đều là tự nguyện, thần không ép, thần ..."
"Đã nói rồi, không cần giải thích, ngươi chỉ muốn kiếm tiền thôi, ai chẳng thích kiếm tiền, chỉ cần không lấy thân phận mình ra trục lợi, cái khác không phải chuyện lớn, dù sao cũng không phải mình ngươi làm thế."
"Có điều, Lộc, tiền tuy là thứ tốt, nhưng con người phải biết đủ, đôi khi tiền quá nhiều lại gây hại cho tông tộc. Không được phá tham lam."
"Thần biết ạ ..." Lữ Lộc lau mồ hôi:
Cả hai đều không muốn tiếp tục đề tài này, Lữ Lộc nói:" Phải rồi, người tới Thục đã về, mang theo người về cho bệ hạ rồi."
"Ồ, đến khi nào?"
"Sáng nay ạ."
"Tốt, mang tới đây!"
Trần Bình khẽ xoa cằm, xem sách, số sách này khi còn trẻ ông ta đã xem. Nhưng khi về già xem lại lần nữa lại có cảm ngộ khác, kết hợp với kinh nghiệm cả đời, Trần Bình có kích động muốn viết gì đó, vậy mà cầm bút lại không viết ra được. Ông ta cảm thấy những tri thức của mình, tựa hồ không nên xuất hiện trên giấy, giấu ở trong lòng mới là tốt nhất.
Bằng hữu của Trần Bình ở Trường An nay chỉ có một mình Ngụy Vô Tri.
Ngụy Vô Tri đã già lắm rồi, tới một chuyến rất khó khăn, chẳng biết khi nào đó liền biến mất không thấy nữa.
Trần Bình chỉ có một nhi tử, sau khi đứa nhi tử này rời Trường An bên cạnh ông liền không còn ai nữa. Các đại thần sợ ông, không ai dám chủ động thân cận, trừ thằng nhãi Lưu Trường, không ai tới thăm ông cả.
"Trọng phụ!"
Đấy, vừa nhắc tới đã nghe thấy tiếng gọi lớn, Trần Bình đặt bút xuống, thằng nhãi lại tới hỏi kế rồi.
Ông ta quay đầu.
Lưu Trường đang bế một đứa bé đứng trước mặt ông ta, theo sau còn có hai phụ nhân, đứa bé chỉ bốn năm tuổi, nó đang tò mò nhìn quanh.
Trần Bình ngớ người, gương mặt đứa bé đó làm ông phảng phất như nhìn thấy nhi tử hồi nhỏ.
Lưu Trường giục đứa bé:" Còn không mau gọi đại phụ đi."
Đứa bé rất nghe lời, nhìn Lưu Trường gọi:" Đại phụ!"
Lưu Trường cười to:" Cái thằng bé ngốc kia mới là đại phụ của ngươi ... Ha ha ha, trọng phụ nhìn xem, Mãi phái người đưa con tới rồi, nói là để trọng phụ chiếu có một thời gian. Đây là trưởng tôn của trọng phụ, Trần Khôi."
Trần Mãi thành gia ở Thục, mau chóng có con, chỉ là vì Trần Bình yếu, mà con còn nhỏ, không cách nào đưa tới Trường An. Trần Bình tới nay chưa thấy tôn tử của mình, khi Lưu Trường đưa đứa bé tới, ông còn có chút thất thần.
"Đại phụ!" Đứa bé gọi to:
"Ừ!" Trần Bình đáp lời, trên mặt xuất hiện nụ cười, tuy vẫn có vẻ lúng túng không biết làm sao, nhưng niềm vui lộ ra rõ ràng:
Lưu Trường thấy vậy thì gật đầu hài lòng xoay người đi, Trần Bình vội gọi:" Thần nghe nói bệ hạ muốn lập thương đội!"
"Đúng, trẫm đang bận việc này, trọng phụ chơi với thằng nhóc đi, đừng vướng víu đại sự của trẫm."
Lưu Trường vẫy tay, không đợi Trần Bình trả lời, sải bước rời phủ.
"Thiếu gia, không được ngó nghiêng!" Lão phó kinh hoàng gọi:
Một thằng tiểu tử đứng trên xe, tuổi chạc Lưu An, đang ngó nghiêng xung quanh, nơi này có rất nhiều xe ngựa, thậm chí xếp thành hàng dài. Có lẽ đợi lâu rồi, người nóng tính liền quát tháo, thi thoảng có xung đột, giáp sĩ mặt lạnh đi qua đi lại, phàm thấy ai gây chuyện là vung roi đánh.
Nơi này là cổng phía đông thành Trường An, dưới ánh nắng gay gắt, đại đa số mọi người đều sốt ruột, có người nằm luôn dưới xe ngựa, tránh nắng. Ông già đánh xe không ngừng lau mồ hôi trên trán, đằng xa có người Đường mình trần, xung quanh khinh bỉ, đám Đường Hồ không biết lễ.
Ở đây có thể nghe thấy tiếng địa phương các nơi, đủ các loại giọng điệu kỳ quái, cũng thấy các loại gương mặt khác nha, người Đường Hồ sống mũi cao, người Nam Việt gầy nhỏ, người Liêu Đông mặt to mắt nhỏ, người Tây Vực da cực trắng, líu ra líu ríu, nghe đau đầu.
Thiếu niên kia chưa từng thấy cảnh như vậy, hắn đứng đất cao, ông già sợ lắm, sợ hắn mạo phạm những người vô lễ kia.
"Nơi này có giáp sĩ, ông không cần lo!"
Thiếu niên vừa nói vừa nhìn những giáp sĩ uy vũ, bọn họ toàn thân khí giáp làm hắn nhìn mà thèm khát. Một giáp sĩ đi qua, thi thoảng nhìn thiếu niên này, không chấp hắn.
Ông già lại lần nữa nhìn con đường phía trước:" Sao vẫn chưa đi, đợi tới bao giờ đây."
Thiếu niên thì chẳng sốt ruột, mắt đầy khao khát:" Ta đã đợi bao năm rồi, nay đã tới Trường An, có đợi thêm cũng đâu có sao."
"Thánh thiên tử là thánh quân chưa từng có, nhưng bên cạnh toàn là thứ nịnh thần vô dụng, không biết làm gì, chỉ khiến thánh thiên tử mệt mỏi, bên cạnh thánh thiên tử thiếu một người như ta."
Thiếu niên càng nói càng thái quá, đã thế giọng còn rất to.
Trên xe ngựa trước sau đều có người kinh ngạc thò đầu ra muốn xem xem rốt cuộc là ai lớn lối thế, thấy chỉ là đứa nhóc, chẳng nói gì.
Nhưng bị bao nhiêu ánh mắt nhìn vào như thế, ông già cuống lên, vội nói:" Thiếu gia, gia chủ bảo người tới Trường An để vào thái học học tập, không phải phò tá bệ hạ."
"Thái học à? Nơi đó mà xứng dạy ta sao? Trong đó toàn Nho sinh suy đồi, không đáng để ta học tập!"
Rốt cuộc có người không chịu nổi, một Nho sinh ngồi trên xe lừa mắng:" Mới tỉ tuổi đầu sao đã có bộ dạng cuống sinh rồi?"
Thiếu niên không sợ còn mừng, thi lễ với người kia hỏi lại:" Vậy ta nên có bộ dạng cuồng sinh vào lúc mấy tuổi?"
"Con người phải giữ lễ, không lúc nào nên làm cuồng sinh."
"Nếu vượt lễ là cuồng sinh, vậy sao Khổng Tử nói làm tùy ý mà vượt quy củ? Ta nghe nói, cuồng sinh thiên hạ chia làm ba loại, không có tài mà khinh người khác, ghen tị người khác tài năng địa vị hơn mình, không biết gì mà ba hoa phét lác. Ngươi không biết ta lại cho rằng ta không có tài, ngươi khinh thường ta mà mắng ta, ngươi vì chí hướng của ta hơn ngươi mà phẫn nộ. Như thế hành vi của ngươi mới là cuồng sinh."
"Ngươi!"
Ông già vội đứng lên bái lạy:" Xin lang quân chớ chấp đứa bé, thứ tội ..."
Nho sinh hừ lạnh không nói nữa.
Thiếu niên cười to:" Cứ tưởng Trường An nhiều hiền nhân, thì ra cũng như nước Lương thôi."
Ông già càng lo, vị thiếu gia này từ nhỏ thích đọc sách, sách gì cũng đọc, đọc không biết bao nhiêu. Cứ tưởng trong nhà sắp xuất hiện danh thần, khi còn nhỏ đưa tới cho Điền tiên sinh học Hàn Phi Tử. Hắn học rất nhanh, chỉ là tính cách trở nên ngông cuồng, suốt ngày tìm người ta biện luận, thường xuyên đắc tội với người khác.
Gia chủ không ngồi yên được nữa mới gửi tới Trường An học, nhưng còn chưa vào Trường An đã thế này, sau còn tệ tới đâu?
Ông già lo lắm.
Không biết đợi bao lâu, rốt cuộc xe tới cổng Trường An, giáp sĩ kiểm tra nghiệm truyền, hỏi mục đích tới đây.
"Cầu học!"
Giáp sĩ lẩm bẩm chửi, ông già nghe rất rõ, đang chửi người Quan Đông.
Ông già quen rồi, qua Hàm Cốc Quan, dọc đường đều nghe thấy tiếng mắng ấy, đám lão gia Quan Tây xem thường nhà quê Quan Đông, đám nhà nghèo Quan Đông tới Quan Tây ăn xin à?
Giáp sĩ không kiểm tra quá lâu, cho bọn họ đi vào.