Triều nghị kết thúc như thế, quần thần hoang mang rời đi.
Lưu Trường thì nắm tay Trần Bình cười lấy lòng, dẫn ông ta tới Hậu Đức Điện, cẩn thận mời ông ngồi xuống trước mặt mình.
"Trọng phụ làm trẫm bất ngờ quá, bình thường đều là trẫm tìm trọng phụ, trọng phụ chủ động nhận việc mới là lần đầu. Trọng phụ không hổ là đệ nhất hiền thần của Đại Hán, đáng lẽ thời khai quốc phải phong vương cho trọng phụ mới đúng."
Nghe thằng nhãi này càng nói càng quá đà, Trần Bình phải lên tiếng:” Bệ hạ không cần phải như thế, thần đã nói là sẽ không nuốt lời."
"Thế thì tốt, thế thì tốt." Lưu Trường xoa xoa tay:
Bộ dạng này Trần Bình càng nhìn càng quen mắt, quần thần gặp phải hai đời quân vương vô lại rồi, hi vọng đời sau sẽ thay đổi.
Ông ta lấy ra tấu chương chuẩn bị trước, Lưu Trường càng mừng, điều này chứng tỏ không phải là nổi hứng bất chợt mà đã có cân nhắc nghiêm túc, không lo ông ta bỏ chạy giữa chừng nữa.
"Bệ hạ muốn phát triển lương thực hàng hóa, tất nhiên là phải phá vỡ hạn chế với thương cổ, đồng thời đề phòng thương cổ làm ác."
"Có thể cho phép thương cổ có phủ, xe ngựa, thuê nhân thủ, nhưng cấm chỉ thương cổ mua đất cày. Trong mắt thương cổ chỉ có lợi ích, nếu mở tiền lệ này, chúng mua đất đai màu mỡ nhất trồng thứ không ăn được, như vậy khiến thương hại nông ... "
"Đối với vấn đề hậu nhân thương cổ, thần thấy không cần hạn chế, đã có luật liên đới, còn nhiều chế độ giám sát, muốn dùng quan chức trục lợi không dễ. Mà đại thần xuất thân thương cổ thì càng bị nhiều người chú ý ... Quần thần lo quan thương câu kết, nhưng vấn đề này xưa nay vẫn tồn tại, không vì bỏ hạn chế thương cổ mà nghiêm trọng hơn. Nhà thương cổ cũng có hiền nhân, quan viên thiên hạ, trừ khi là hậu đại tội nhân, nếu không thì không nên hạn chế."
"Cổ vũ dân gian thực hóa, triều đường cũng phải phát triển thực hóa, không thể giao hết cho thương cổ, làm thế không phải là tranh lợi với dân mà là để khống chế thị trường ..."
Trần Bình nói rất chi tiết.
Tấu chương tới mười mấy tờ gần như bao quát mọi vấn đề, đồng thời có phương án xử lý thỏa đáng, còn có cả biện pháp dự phòng. Lưu Trường càng xem càng mừng.
Đột nhiên Lưu Trường hỏi:" Trọng phụ, nếu chúng ta dùng giấy làm tiền thì có lợi hơn không?"
Trần Bình cau mày:" Bệ hạ, bản thân đồng có giá trị, tiền giấy chỉ là giá trị mà chúng ta cấp cho nó, lại dễ làm giả, dễ bị hỏng, phổ biển khó khăn, không hiện thực ..."
Quá trưa rồi, Lưu Trường vốn muốn giữ Trần Bình ở lại ăn cơm, nhưng ông ta không muốn ở lại thêm nữa, còn phải về với tôn tử. Về phần cái thực hóa phủ mới tinh kia, Trần Bình để Lưu Trường tự làm, người tự an bài, chỉ cần biết làm việc, có gan là được.
Cung kính tiễn Trần Bình đi rồi, Lưu Trường nhìn sang Trương Thương bị lạnh nhạt nãy giờ:" Lão sư thấy thế nào."
"Nói xuống chẳng ích gì, phải làm mới biết."
Trần Bình rời hoàng cung, không ngờ Lục Giả đợi sẵn, thấy ông ta đi ra liền bước tới, quan hệ hai người không tệ, ít nhất còn có thể nói chuyện với nhau.
Lục Giả đi theo Trần Bình thở dài:" Trần hầu, tội gì phải thế?"
"Ông nghĩ ta không làm được à?"
"Ông muốn làm thì chắc chắn sẽ làm được thôi, chỉ là mở tiền lệ này, sau này sẽ ra sao khó mà nói được ... Trăm năm sau, Đại Hán có lẽ là thiên hạ của thương cổ."
"Ông đánh giá quá cao bản thân, hạ thấp hậu nhân rồi, bọn họ sẽ có thay đổi ổn thỏa thôi, huống hồ trăm năm sau thì liên quan gì tới chúng ta?"
"Hậu nhân cho rằng chúng ta mở ra nguồn tai họa thì sao?"
"Đó là chuyện của hậu nhân." Trần Bình không muốn lắm lời, lên xe:
Lục Giả vẫn đi theo hỏi:" Năm xưa Cao hoàng đế còn rất coi trọng ông, giao ông vị trí quan trọng, nhưng ông cũng chưa bao giờ chủ động hiến kế, sao giờ lại thế?"
Trần Bình ngớ ra, mắt nhìn phía trước, một lúc mới đám:" Lấy chân thành đối đãi, biết phải làm sao?"
Xe ngựa rời đi, Lục Giả đứng nguyên chỗ cũ, thở dài.
"A phụ, cái thứ hôn ... Lại đưa ra chính sách mới rồi."
Lưu An đưa báo cho Giả Nghị, Giả Nghị đọc thấy những chuyện liên quan tới bỏ giới hạn thương cổ. Lưu An không nhịn được nói:" A phụ muốn thiết lập thực hóa phủ, xếp hàng cửu khanh, à, thập khanh rồi, đáng thương cho Trần hầu, bằng đó tuổi rồi mà a phụ không tha cho ông ấy."
"A phụ luôn mồm nói hưng nông, chớp mắt lại chuyển sang hưng thương, ta không hiểu a phụ nghĩ gì, làm thế này e thịnh thế hiện nay sẽ có vấn đề."
"Khi ta mua báo nghe đám sĩ tử đang kịch liệt phản đối chuyện này, còn thương cổ thì hoa chân múa tay hô to thánh thiên tử. Nhìn bộ dạng của chúng ta muốn xét nhà ... A phụ rốt cuộc nghĩ gì?"
Giả Nghị chỉ chăm chú xem báo.
Lưu Tầm tò mò hỏi:" Huynh trưởng, trọng phụ thích thương cổ à?"
Lưu An bị hỏi sững người:" Đại khái là không thích, chưa từng thấy a phụ nói lời hay ho gì cho thương cổ."
Đúng lúc này Giả Nghị đột nhiên lên tiếng:" Hay, Đại Hán sắp thực sự hưng thịnh rồi."
"Hả? Tỷ trượng, thế là sao?"
"Điện hạ thấy trong các nước, nước nào có nghề thực hóa phát triển nhất?"
"Tất nhiên là nước Tề."
"Không đúng, là Tần."
Giả Nghị nghiêm túc nói:" Thương Ưởng biến pháp, nước Tần thông qua loạt pháp lệnh hoàn thiện quản lý thị trường, tăng cường khống chế hoạt động thực hóa và thương cổ, quy phạm trật tự thị trường, mang lại lợi ích với kinh doanh sản phẩm và tham dự cạnh tranh, có lợi dẫn dắt thị trường. Thực hóa không chỉ là tư doanh dân gian, quan doanh của nước Tần cũng thể hiện quan trọng của sự phát triển thực hóa."
"Các cường quốc trước kia, dù Tề, Sở, khi cường thịnh là lúc thực hóa phát triển tầm cao nhất ..."
Lưu An nhíu mày, hắn không mấy tán đồng quan niệm của Giả Nghị.
Trong lúc bàn bạc bọn họ đã tới Đồng Quan.
Kênh nơi này sắp xây dựng xong, lượng lớn dân tráng làm việc, đằng xa thi thoảng truyền tới tiếng động lớn.
Lưu An đột nhiên thấy một thiếu niên gầy gò đang làm lao dịch, đùng đùng nổi giận:" Triều đình rõ ràng quy định, 16 tuổi mới phải lao dịch! Thế này là sao, gọi quan chủ quản tới cho ta."
Ung Dã bình tĩnh đứng trước mặt thái tử, dù thái tử trông hết sức tức giận, hắn cũng chẳng sợ hãi.
Lưu An đứng trên xe nhìn xuống, chỉ thiếu niên vận chuyển đất đằng xa:" Đứa bé kia bao nhiêu tuổi?"
"Hắn bằng tuổi điện hạ."
"Vậy đã tới tuổi lao dịch chưa?"
"Chưa!"
Ung Dã trả lời thản nhiên làm Lưu An hồ nghi, quan lại bình thường không có gan đó khi đối diện với mình, tên này làm sao lại bình tĩnh thế:" Ngươi là ai?"
"Tào cừ ti Ung Dã."
"Ung Dã à, có quan hệ gì với tam di mẫu của ta?"
"Đó là cô mẫu."
Chẳng trách thấy mình không sợ, bảo sao lại bình tĩnh thế. Thực ra ở Đại Hán, trừ hoàng hậu ra, còn lại các phu nhân đều có địa vị chẳng cao, cả phu nhân được sủng ái nhất như Thích phu nhân năm xưa cũng chẳng cách nào đấu tranh với một thái tử.
Nhưng tình hình ở chỗ Lưu Trường thì khác, trước tiên là y ít phu nhân, hai vị phu nhân đều được coi trọng, quan hệ với hoàng hậu rất tốt, coi nhau như người một nhà. Đám Lưu An từ nhỏ đã được dạy phải tôn trọng họ.
Vì thế Lưu An thu lại thái độ ác liệt, hỏi:" Chuyện là sao?"
"Kẻ đó là Sở thái tử Lưu Mậu, sở dĩ phải tới đây lao dịch vì ..." Ung Da đem hành vi của Lưu Mậu ở Trường An ra kể:
Nghe nói kẻ này bắt nạt hai đứa đệ đệ của mình, mặt Lưu An âm trầm, khác với sự tức giận vừa nãy, mặt hắn chỉ trông nghiêm túc, nhìn thân hình gầy gò đó hồi lâu:" Nhi tử của trọng phụ à, ngươi phải mài rũa hắn cho tốt, không được vì thân phận đặc thù của hắn mà biệt đãi. Trọng phụ đã gửi hắn tới tức là có ý mài rũa hắn, phải toàn lực, hiểu chưa?"
"Thần hiểu."
Mà lúc ấy Lưu Mậu đang vất vả vận chuyển đất, bị quát tháo chỉ vâng dạ, hoàn toàn giống con nhà bách tính bình thường. Tên Ung Dã kia điên cuồng nhắm vào hắn, chỉ đợi hắn phạm lỗi ..
Lưu Mậu đã khóc, đã gây chuyện, thậm chí muốn tự tử.
Nhưng khi giáo sĩ chĩa đao vào đầu mình, hắn lại khóc lóc cầu xin.
Nếu cho hắn một cơ hội nữa, nói thế nào hắn cũng không tới Trường An, đó không phải là chỗ cho người ở. Giờ hắn chẳng còn mong mỏi gì nữa, chỉ cần sống, về nước Sở, hắn sẽ cả đời không rời khỏi vương cung.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com