Lưu An tiếp tục lên đường, trên xe cùng Giả Nghị biện luận chuyện hưng thương, chưa tới 16 mà đã có thể bình đẳng giao lưu học thuật với Giả Nghị.
Giả Nghị hết sức kinh ngạc, mình bằng tuổi đấy còn chưa đọc hết sách. Đại vương nhà mình làm sao có đứa nhi tử như vậy được?
Thiên phú của thái tử cao tới nghe cũng chưa từng nghe thấy, Giả Nghị cho rằng, nếu thái tử tiếp tục nghiên cứu kinh sách, 20 năm nữa thôi, Hoàng Lão sẽ xuất hiện tân thánh."
Lưu An nghiến răng nghiến lời, đáng hận, hiền nhân như vậy vì sao lại là xá nhân của hôn quân như a phụ chứ?
Hiền tài thiên hạ đều trong tay a phụ rồi.
Hai người biện luận tưng bừng, Lưu Tầm cao hứng lắm, khác Như Ý, hắn thực sự là trẻ ngoan, chân thành, thiện lương, chính trực, hiếu học. Hắn không hiểu hết những điều hai người kia nói, nhưng hắn nghe say sưa, còn lấy bút ghi lại.
Buồn chán nhất là Giả Phan, nhi tử Giả Nghị, hắn không thích học tập lắm, lúc này ngồi bên a mẫu, mong đợi hành trình khô khan này sớm kết thúc.
Vừa nhìn thấy bóng dáng Trường An, Lưu An đã chú ý tới một đội nhân mã đang đợi gì đó.
Kỵ sĩ mở đường nhanh chóng về báo: Đó là xe của Lỗ Nguyên công chúa.
Lưu An và Giả Nghị vội xuống xe, tất cả đoàn xe xuống đi bộ.
"Bái kiến cô mẫu."
"Bái kiến trượng mẫu."
Lưu Nhạc hiền hòa nhìn bọn họ, hàn huyên một phen, mắt hướng ra sau tìm bóng dáng nữ nhi. Rất nhanh Trương Yên dắt Giả Phan đi ra, nhìn thấy a mẫu liền bật khóc, hai mẹ con ôm nhau.
Trò chuyện với khuê nữ rất lâu, Lưu Nhạc rốt cuộc cũng chú ý tới ngoại tôn, xoa má nó, yêu thương trong ánh mắt như muốn hòa tan ngoại tôn.
Ở tuyến thời gian khác, Trương Yên bị ép gả cho cữu phụ, chết đi với tấm thân hoàn bạch, ở đây nàng sống rất hạnh phúc.
"Đại mẫu !!!" Giả Phan làm nũng theo đại mẫu lên xe:
Mặc dù cùng tuổi với Lưu An, Lưu Tầm, nhưng Giả Phan lại như đứa bé chưa lớn, có chút xinh xắn của nữ tử, Lưu An và Lưu Tấm không thích tiếp xúc với hắn.
Đương nhiên Giả Phan cũng không thích họ, hắn thích ca vũ âm nhạc, thích nhã sĩ.
Trường An thay đổi rất lớn, Lưu An còn đỡ, Lưu Tầm và Giả Nghị đều tỏ ra cực kỳ hiếu kỳ. Nhất là Giả Nghị, rời Trường An lâu như thế, hắn không ngờ nơi này biến thành một thành thị khác, trừ cái tên ra thì chẳng còn gì tương đồng nữa.
Mọi người cùng tới hoàng cung, có Lưu An và Lưu Nhạc ở đây, giáp sĩ còn không dám kiểm tra, cho đi luôn.
Về tới hoang cung, tâm tư mỗi người mỗi khác, nhưng chuyện phải làm thì giống nhau, họ cùng tới Trường Lạc cung!
Lưu An vào Vĩnh thọ điện trước tiên.
"Đại mẫu!"
Lữ hậu kích động nhìn ra cửa, thấy đại tôn ngày đêm mong nhớ, phía sau là Giả Nghị, Lưu Nhạc, Trương Yên, Giả Phan, Lưu Tầm. Lữ hậu vui lắm, không ngừng vuốt mặt họ, cười tới không nói ra lời nữa rồi, cảm giác hạnh phúc con cháu đầy nhà bao chùm Vĩnh Thọ điện. Cách rất xa đều nghe thấy tiếng cười khỏe khoắn của bà.
"Ài, Yên à, ta lâu lắm rồi không thấy cháu, cháu cũng chẳng tới Trường An gặp ta."
"Đây là nhi tử của cháu à?"
"Đúng là một mỹ nhân."
Lữ hậu cười không ngừng, đây đều là những đứa con cháu mà bà yêu thương nhất, lấy đồ ăn ra từ ống tay áo, chia bọn họ. Tuy bọn họ đều qua tuổi ăn đồ ăn vặt rồi, nhưng được thái hậu thưởng, đều ăn vui vẻ. Thậm chí với cả Lưu Tầm, Lữ hậu cũng không lạnh nhạt, chia đồ ăn cho hắn.
Đột nhiên Lữ hậu nhớ tới cái gì, hỏi:" Thằng nhãi Trường đâu? Vì sao còn chưa tới? Bảo nó nhanh nhanh tới đây!"
Chừng nửa canh giờ sau, Lưu Trường thở hồng hộc đi vào Vĩnh Thọ Điện, toàn thân đẫm mồ hôi, áo dính lên người, lộ ra cơ bắp đầy hoang dại làm người ta nhìn mà sợ hãi.
"A mẫu, trẫm tới rồi." Lưu Trường vừa lau mồ hôi vừa nói:" Trẫm đang xử lý quốc gia đại sự, tới muộn một chút."
"Hừ, xử lý đại sự ở Thượng Lâm Uyển à?" Lữ hậu rất không vui:
Mọi người vội đứng dậy hành lễ, Lưu Trường nhìn qua Lưu An rồi tới trước mặt Giả Nhị nhìn một lượt.
Giả Nghị đối diện với hoàng đế ngày một uy nghiêm, cung kính khom người:" Bệ hạ."
"Ha ha ha, rốt cuộc ngươi cũng tới rồi, trẫm đang nghĩ khi nào ngươi mới tới đây ..." Lưu Trường cười ha hả vỗ vai Giả Nghị làm hắn méo miệng, Lưu Trường nhìn Trương Yên:" Do nữ của trẫm đã lớn thế này rồi, sao, Giả Nghị không bắt nạt ngươi chứ?"
"Cữu phụ!" Trương Yên cười ngại ngùng:
"Đây là do tôn của trẫm à, khá, có phong thái Lưu hầu."
"Ha ha, Tầm phải không? Được, được, không giống cha.
Tối hôm đó Lưu Trường mở tiệc nhà, muốn mọi người đều tới tham dự, quy mô rất lớn.
Lữ hậu ngồi ở thượng vị, Lưu Trường ngồi bên cạnh bà, Lưu Doanh ngồi bên kia, phía dưới là Lưu Nhạc, hại vị Tào hoàng hậu, hai vị phu nhân, Giả Nghị, Trương Yên, rồi các hoàng tử, tiếp đó Lữ Lộc, Lữ Chủng, Phàn Thị Nhân rồi nhà Tào Quật, đông đúc vui vẻ.
Mọi người không ngừng tán gẫu, Lưu An cũng bái kiến mấy vị a mẫu trước.
Đám Lưu Bột vui lắm, chỉ có Lưu Tứ xông lên, nhảy vào lòng huynh trưởng đe dọa tặng quà cho mình.
Giả Phan cùng Phàn Thị Nhân nói chuyện thái học.
Tào Quật, Giả Nghị, Lưu Trường bàn chuyện nước Triệu.
Lưu Doanh kể cho hai huynh đệ Lữ gia chuyện vui các nơi.
Trong điện hết sức huyên náo, tiếng ríu rít không ngừng, nhất là mấy đứa nhãi con luôn mồm la hét, Lưu Tứ lúc thì bắt nạt Lưu Lương tới khóc, khi ôm Giả Phan không buông, còn túm tóc Lưu An. Cuối cùng Tào Xu ra mặt đánh vào mông nó mấy cái thật đau, thằng nhãi này mới ủy khuất nấp trong lòng Lữ hậu, thút thít nói xấu mọi người.
Lữ hậu thấy Tào Xu lại muốn đánh nó, lên tiếng khuyên can.
Khung cảnh rất hỗn loạn, cũng rất náo nhiệt.
Đám trẻ con chạy qua chạy lại, đám nam nhân uống rượu bốc phét, nữ nhân ngồi cùng nhau thì thầm to nhỏ, đứa bé lớn hơn cũng có đề tài của mình.
Rồi Giả Phan được đám nữ nhân cổ động, bắt đầu ca hát, ở phương diện này hắn rất có thiên phú.
Lưu Trường đánh mắt với Giả Nghị, hắn gật đầu, nhân lúc mọi người không chú ý, hai người nối nhau rời Vĩnh Thọ điện.
Bên ngoài trăng sáng treo cao trên trời, ánh sáng trong vắt thắp sáng cả thế giới, gió lạnh thổi qua, làm hai người đều thấy khoan khoái, yên tĩnh hưởng thụ một buồi tối mỹ hảo.
Nghe tiếng cười trong điện truyền ra, Lưu Trường cảm thán:" Thật tốt, đã lâu lắm rồi không thấy a mẫu vui như thế."
"Cả nhà đoàn tụ, không có chuyện gì đáng vui mừng hơn thế, thành tựu cả đời của trẫm, đại khái là khiến cả nhà hòa thuận, không có ngăn cách gì lớn."
"Vâng!" Giả Nghị không có quá nhiều cảm xúc như vậy, nhưng hoàng thất có cảnh này không dễ:
"Trẫm vừa thiết lập một cái Thực hóa phủ, giao cho Trần hầu."
"Thần biết ạ, trên báo viết rất rõ."
"Vậy ngươi thấy sao?"
"Thần cho rằng nên thi hành, thần ở nước Triệu mới đầu toàn lực đả kích thương cổ, nhưng sau này nhận ra, làm thế vô cùng thất sách, đó không phải kế lâu dài. Thần từng nghĩ để triều đình dẫn đầu giao thương cổ vận hành mỏ, các thương cổ ra giá, ai giá cao được khai thác, nộp thuế. Nếu triều định tự làm, riêng nhân lực là vấn đề ... Quyền sở hữu không thể cấp, nhưng quyền khai thác có thể suy xét."
Lưu Trường gật gù:" Khoáng sản ở Triệu nhiều lắm sao?"
"Rất nhiều ạ, đâu cũng có, phẩm chất có lẽ không tốt nhất, nhưng chắc chắn là nhiều nhất."
"Xem ra nước Triều ngồi trên đống báu vật rồi, thế cũng tốt, Như Ý suốt ngày kêu nghèo kêu khổ, giờ không có lý do gì tiếp tục xin viện trợ triều đình nữa. " Lưu Trường đột nhiên nói:" Trẫm muốn giữ ngươi lại."
Giả Nghị hiểu ra ngay:" Thực hóa phủ ạ?"
"Ừ, Trần hầu là nhân tuyển hoàn mỹ, nhưng trẫm nhìn ra, bệnh của ông ta không hề thuyên giảm. Trẫm không muốn hại chết ông ấy, nên muốn ngươi làm phó thủ, ông ấy đưa chủ ý, ngươi làm."
"Vậy nước Triệu thì sao ạ?"
"Trẫm có một nhân tuyển không tệ, chỉ không biết hắn gánh được đại sự không?"
"Triều Thác ạ?"
Lưu Trường nhìn Giả Nghị mà cười:" Ha ha ha, đương nhiên không phải hắn, hắn tuyệt đối không thể làm quốc tướng ở nước chư hầu, nếu không sớm muộn hắn cũng bắt chư hấu vương tới Trường An. Trẫm chuẩn bị để Viên Áng đảm nhận, ngươi biết hắn chứ, trước hắn ở nội đình, sau theo Phục công học tập, có chút thành tựu, trừ ít tuổi thì phương diện này cũng không tệ."
"Nếu bệ hạ thấy hắn được thì nhất định là được." Giả Nghị tin tưởng:
Lưu Trường cười, sau đó yên tĩnh nhìn trăng sáng đằng xa:" Những người trước kia, muốn tất cả đoàn tụ e là không thể rồi, dù là đám ca ca trẫm hay là quần hiền Trường An ..."
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com