Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 803 - Chương 804: Viết Di Ngôn Trước Được Rồi.

Chương 804: Viết di ngôn trước được rồi.

Lưu An bế Lưu Tứ ngủ say rời Vĩnh Thọ điện, Lưu Bột ngon ngoãn đi sau.

"Nhị đệ, ta biết chuyện Sở thái tử rồi."

"Đại ca, đệ không cố ý."

"Không, đệ làm rất tốt, đại trượng phu nếu ngay cả người nhà cũng không bảo vệ được thì nói gì tới lập công dựng nghiệp. Nếu ta mà ở nhà thì hắn chết lâu rồi."

Lưu Bột lắc đầu:" Trọng phụ đối xử với chúng ta đều rất tốt, hắn là huynh đệ của chúng ta, không nên làm thế, giờ a phụ bắt hắn đi lao dịch, không phù hợp với Hán luật ..."

Lưu An cười lớn, đứa nhị đệ này rõ ràng cao to như thế, trên người mang bóng dáng của Vũ Dương hầu và a phụ, nhưng lại cực kỳ ôn hòa, lương thiện.

Hắn cũng không muốn thay đổi suy nghĩ của nhị đệ, có lẽ tính cách ấy tương lai sẽ thành quân vương tốt, được thần dân yêu quý.

Lưu An cúi xuống giao Lưu Tứ cho Lưu Bột, Lưu Bột đón lấy nhẹ nhàng.

"Thằng nhãi này ..." Lưu An nhìn Lưu Tứ ngủ say, chỉ biết lắc đầu:

Trong đám đệ đệ, hắn lo nhất là thằng nhãi này, tính cách hoàn khố ác liệt, còn chưa cao tới đầu gối hắn, mà muốn lật tung cả Vị Ương cung rồi.

Lớn lên thêm vài tuổi còn tệ thế nào.

Hơn nữa nghe nói thằng nhãi đó còn rất thích võ, mỗi lần a phụ luyện kiếm là lại nhìn trộm, học trộm, còn lấy quải trượng của đại mẫu làm bảo kiếm, tỉ thí với giáp sĩ. Nhìn cái quải trượng đó, đáp giáp sĩ chỉ còn đường chạy. Lưu An sợ, thằng nhãi này lớn lên lại là tên Sở thái tử Lưu Mậu khác, còn ác liệt hơn.

Xem ra phải nói chuyện với a mẫu.

Trong bữa tiệc hôm nay, Lưu An có nhiều lời chưa nói với a mẫu, dù sao nơi đó có rất nhiều người.

Khi Lưu An tới Tiêu Phòng điện, Tào Xu có vẻ biết trước hắn sẽ tới nên đã ngồi đợi từ trước.

Lưu An đi vào, quỳ dưới chân Tào Xu:" A mẫu."

Thường ngày Tào Xu yêu cầu với Lưu An rất cao, gửi gắm hi vọng lớn vào hắn, lúc nào cũng nghiêm khắc, nhưng thấy nhi tử quỳ dưới chân, không khỏi xúc động:" Đứng lên đi."

"A phụ con bảo con về, vì sao kháng chỉ? Lại còn nói không nghe lệnh, con muốn a phụ con tức chết à?"

Lưu An vội giải thích:" Vì chuyện trong nước ạ, nước Đường đất canh không đủ, mục dân nhiều, vì thế phải ra tái ngoại xây thành trì ... Con vì chuyện nước mà bận bịu, a phụ thường dạy, không thể vì chuyện riêng mà bỏ chuyện công."

Đối diện với Lưu An giỏi mồm mép, Tào Xu không tranh biện với hắn, chỉ thở dài:" Hai cha con, chẳng ai chịu ngồi yên."

"Con không có nhà, đại mẫu con suốt ngày nhắc tới tên con, còn cả mấy di mẫu của con, luôn lo con có chuyện gì. Con ở Đường, phong quang vô hạn, quên mất đại mẫu tuổi cao rồi sao? Đại Hán lấy hiếu trị quốc, con không biết hiếu nghĩa, lấy gì trị quốc?"

Lưu An hổ thẹn cúi đầu, lòng áy náy:" A mẫu, sau này con không thế nữa."

"Còn cả a phụ con, nhiều lần tới Trữ Điện nhìn, ngây ra rất lâu."

"A phụ tới tìm cái ăn ạ?"

"Khốn kiếp!"

Lưu An cúi đầu.

Tào Xu chỉ mặt Lưu An, tay run một lúc không nói gì thêm:" Thôi, đợi sau này con có con, tự khắc sẽ hiểu."

Hai mẹ con trò chuyện một lúc, Tào Xu bảo Lưu An đi bái kiến a phụ.

Lưu An đành tới Hậu Đức Điện, Lưu Trường chưa ngủ, còn đang cùng Giả Nghị bàn việc, vừa thấy hắn vào, thong thả cởi giày:" Con ở ngoài, lệnh cha có điều không nghe đúng không?"

Thấy a phụ muốn ra tay, Lưu An cuống lên:" A phụ, lần này nước Đường liên tục phá tám bộ lạc lớn, chém đầu tám nghìn, bắt làm tù binh mười hai vạn, bò dê vô số ..."

Cái giày trong tay Lưu Trường rốt cuộc không rơi lên người Lưu An:" Có tự giết địch không?"

"Giết bảy người ạ."

"Ha ha ha, khá!"

Lưu Trường tức thì không giận nữa, tuy chừng đó không thể so với y, nhưng so với người cùng tuổi thì ghê gớm rồi, còn định bốc phét gì đó, thấy Giả Nghị ở bên nghiêm mặt:" Được rồi, ta có đại sự phải bàn."

Lưu An không rời hoàng cung mà đợi viên lâm ngoài Trường Tín điện, nhìn ngang ngó dọc.

Không biết đợi bao lâu, rốt cuộc có bóng dáng nhỏ nhắn xuất hiện, trông có vẻ khẩn trương, rụt rè đi tới nơi này.

Lưu An ôm nàng vào lòng.

Hiển nhiên đó là Thuần Vu Đề Oanh.

Đề Oanh mặt đỏ bừng bừng, bị Lưu An ôm như thế, nàng càng khẩn trương:" Mau buông ra, không bị người ta nhìn thấy."

Cảm thụ sự mềm mại ấm áp trong lòng, Lưu An nào chịu dễ dang buông tay, hít thật sâu mùi hương trên người nàng:" Đừng sợ, bọn họ ngủ say cả rồi, thời gian qua nhớ chết thôi, viết nhiều thư như vậy mà nàng không thả lời, còn tưởng nàng quên ta rồi chứ."

"Làm sao mà quên được ..."

Giọng Đề Oanh rất ôn nhu, nàng cũng dần mềm ra, nép vào lòng Lưu An, Lưu An hôn chụt một cái:" Lần này ta về sẽ không đi nữa, phải nghĩ cách để nàng ra ngoài ở, ở cùng ta, tuổi ta không ít nữa."

"Chúng ta còn chưa mười sáu."

"Thì sao, a phụ ta mười lăm tuổi thành gia, mười sáu tuổi liền có ta!"

Cùng lúc đó Lưu Trường và Giả Nghị rời Hậu Đức Điện, Lưu Trường không ngừng vỗ vai hắn, tựa hồ muốn tiễn hắn ra ngoài. Đi tới bên Trường Tín điện, từ xa hai người nhìn thấy cảnh kia, mặt Lưu Trường tức thì đanh lại.

Giả Nghị cười khẽ:" Bệ hạ, thái tử sẽ không hẹn ước đêm khuya chứ?"

"Nhi tử trẫm không làm thế ..."

Buổi sáng thức dậy, Lưu An vẫn hồi tưởng sự mỹ hảo hôm qua, vui vẻ rửa ráy một phen, đợi hắn ăn sáng xong thì đám xá nhân đã đợi từ trước.

"Điện hạ, sớm thế này gọi bọn thần tới làm gì?" Kịch Mạch dụi mắt ngáp:

Tiếp xúc với nhau lâu rồi, Kịch Mạnh lộ bản chất phóng túng của du hiệp, mới đầu bị Lưu Trường tẩn một trận đưa tới chỗ Lưu An, hắn rất gò bó.

Vì biết không mấy chữ, chỉ đủ biết đọc biết viết, mà xung quanh Lưu An toàn là người học thức uyên bác, khiến sâu trong lòng, hắn có chút tự ti.

Nhưng tiếp xúc lâu rồi, loại tâm lý tự ti này biến mất.

Ông già Phùng Đường nhìn có vẻ rất nghiêm túc, kỳ thực giỏi ăn nói, hay bốc phét chuyện thời trẻ, nhớ mãi thời phong lưu xưa cũ.

Trương Phu bề ngoài là cái tên máu lạnh, cuồng sát, lúc ở tái ngoại hung danh khiến người ta nghe tên là chạy. Kỳ thực hắn có nhiều sở thích, mê chơi cờ, trình độ cực tệ, thường vì thua Kịch Mạnh mà khổ não không thôi.

Mao Trường mồm đầy đạo lý, học thức uyên bác nhưng gặp nữ tử là đỏ mặt, ú a ú ớ không nói ra lời, nghe nói thích nữ tử nào đó ở Hàm Đan.

Tiếp xúc với họ lâu, Kịch Mạnh không gò bó nữa.

Bao gồm cả thái tử, lúc nào cũng mang hình tượng quân tử phong độ, nhân nghĩa yêu dân, lễ hiền đãi sĩ, song thích dẫn quân rong ruổi sa trường, thích chửi bậy, gặp nữ tử xinh đẹp cũng chớt nhả vài câu.

"Ài, a phụ ta ra lệnh tới phủ Khúc Nghịch hầu."

"Là Trần Bình à?"

Mao Trường nhắc:" Không được gọi thẳng tên ông ta."

Lưu An cũng nói:" Cẩn thận, đừng đắc tội với ông ấy, nếu không tam tộc của ngươi sẽ phải cảm tạ ngươi đấy."

Kịch Mạnh ngớ ra:" Cảm tạ thần cái gì?"

"Đương nhiên là tạ ơn ngươi giúp họ đoàn tụ rồi."

Mấy xá nhân đều cười, chuẩn bị hồi lâu mới lên đường tới phủ Trần Bình.

Bọn họ ngồi xe, dọc đường thảo luận, rất nhanh tới nơi, Kịch Mạnh nhảy xuống đầu tiên, gấp gáp gõ cửa liên hồi, gõ hồi lâu rốt cuộc có một ông già ra mở cửa, ăn mặc đơn giản, tay còn dính bùn.

Kịch Mạnh nhìn phía sau ông ta:" Lão già, Khúc Nghịch hầu có trong phủ không?"

Ông già không đáp, lạnh lùng nhìn hắn.

Mao Trường vội chạy tới túm cổ áo hắn kéo lại, nói nhỏ:" Vị này chính là Khúc Nghịch hầu đấy."

Kịch Mạnh chỉ thấy hai chân mềm nhũn, tựa hồ nhìn thấy ba tộc đang mỉm cười với mình.

Trần Bình đón thái tử vào phủ, mọi người liền thấy một đứa bé cưỡi ngựa gỗ, chạy khắp sân. Trần Bình chẳng tỏ ra bất ngờ vì Lưu An tới, lấy bức thư từ bên cạnh, đưa hắn.

Lưu An xem một cái giật mình, trên đó có hai lệnh bổ nhiệm, Giả Nghị còn Thực hóa thừa, phụ tá Trần Bình, cái còn lại là Lưu An làm Thực hóa hữu thừa, phụ tá cho Trần Bình và Giả Nghị.

"Ta làm quan à? Hiền tài triều đường thiếu thốn tới mức này sao?

Lấy thái tử làm quan là chuyện chưa từng có, trước kia có chuyện để thái tử làm việc nhưng là lấy thân phận thái tử giám sát, chứ thái tử làm quan mà a phụ cũng nghĩ ra được à?

Bốn xá nhân cũng sững sờ.

Nhưng lần ra ngoài này khiến Lưu An tiến bộ một bước, rất nhanh bình tĩnh lại, đứng dậy khom người thi lễ:" Hạ quan bái kiến Thực hóa lệnh."

Trần Bình bảo hắn đứng dậy:" Sau này thái tử phụ trách chấp hành, giờ mời thái tử đi triệu tập đại thương cổ trong thành, giờ này ngày mai tới Thực hóa phủ, ta có chuyện lớn muốn công bố."

"Vâng!"

Lưu An nhận lệnh, không chút chậm trễ rời khỏi phủ Khúc Nghịch hầu:

Ra ngoài phủ, Kịch Mạnh nín thở nãy giờ thở hắt ra một hơi:" Ta có mắt không tròng, Trần hầu sẽ không nhắm vào ta chứ?

Trương Phu vỗ vỗ vai hắn thở dài, dùng ánh mắt thương hại nhìn hắn một hồi rồi đi.

Kịch Mạnh càng thêm sợ hãi, hắn thấy mình về viết di ngôn được rồi.

Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com

Bình Luận (0)
Comment