Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 804 - Chương 805: Sao Cái Này Lại Học Cha Ngươi.

Chương 805: Sao cái này lại học cha ngươi.

Lưu Trường thức dậy thì đã buổi trưa rồi.

Phàn Khanh và Ung Nga đều đã rời đi, Lưu Trường mặc áo vào, ngáp dài ngồi dậy. Hôm qua y không vạch trần Lưu An, mặc dù y rất muốn làm thế. Chẳng phải vì sợ ảnh hưởng tình cảm cha con hay là lương tâm thức tỉnh, mà là y rốt cuộc có thể khiến thằng nhãi ngoan ngoãn nghe lời rồi, nếu không y sẽ đi mách a mẫu và Tào Xu, xem thằng nhãi đó còn mặt mũi nào nữa.

Thằng nhãi, rốt cuộc cũng bị trẫm nắm thóp rồi.

Cận thị nghe thấy tiếng cười của Lưu Trường, rất nhanh có người mang cơm nước vào. Lưu Trường vừa ăn vừa hỏi:" Lữ Lộc chưa về à?"

"Bệ hạ, Kiến Thành hầu chưa về ạ."

Lữ Lộc xin nghỉ vài ngày, nghe nói chuyện làm ăn có vấn đề phải giải quyết, tuy Đại Hán không đề xương quan viên đi kinh doanh, nhưng Lưu Trường không nói gì, thi thoảng còn dùng hắn làm thí nghiệm.

Ví như cái Ngũ Đỉnh lâu kia là kiệt tác của Lưu Trường, Lưu Trường xúi hắn làm tửu lâu lớn, dùng hưởng thụ cao cấp thu hút khác, khiếm một khoản lớn.

Cách đây không lâu Lưu Trường còn xúi hắn mở dịch xá dân gian khắp nơi, trước kia dịch xá cho người qua lại nghỉ ngơi do quan phủ lập, không thu phí, coi như phúc lợi quốc gia.

Lưu Trường coi Lữ Lộc là "chuột bạch" của mình.

Ăn sáng xong, Lưu Trường xoa bụng.

Nông sự ném cho Trương Thương, thương sự ném cho Trần Bình, tấu chương ném cho Triều Thác.

Nay chẳng còn việc gì khiến Lưu Trường phải tự làm nữa, mỗi vấn đề nhân tuyển quốc tướng nước Triệu, Viên Áng có làm được không?

Viên Áng tính cương trực, có tài cán, có kiến giải, không sợ việc, nghiêm túc, cứng đầu, khá giống Thân Đồ Gia, nhưng có văn hóa hơn.

Lưu Trường sai người gọi Viên Áng tới.

"Bệ hạ." Viên Áng đứng trước mặt Lưu Trường, thần sắc lạnh lùng:

Lưu Trường chẳng lạ, tên này xưa nay là thế:" Trẫm muốn ngươi tới nước Triệu làm quốc tướng, ngươi thấy sao?

Viên Áng thoáng ngạc nhiên, lập tức nói:" Vâng!"

Lưu Trường cười, y thích đại thần như Viên Áng, người của Nho gia, cách làm việc lại giống Pháp gia.

"Tốt, tình hình nước Triệu thì trẫm không nói nữa, ngươi tự biết, thời gian qua ở Triệu xuất hiện lượng lớn khoáng sản, nghe nói là cực nhiều, đủ chấn hưng nước Triệu. Trẫm phái ngươi tới đó, muốn ngươi không tiếc mọi giá, trong vòng năm năm vượt qua tất cả các chư hầu .... Giả Nghị đã lập tốt cơ sở, nước Triệu bây giờ mọi thứ sẵn sàng, ngươi tới đó, có thể thi thố tài năng."

"Tóm lại, phải nghĩ cách phát huy hết tác dụng của khoáng sản. Ngoài ra Triệu vương giống mẹ, thích làm việc ngu ngốc, ngươi trông coi hắn, tránh cho hắn làm ra chuyện trẫm không thể nào xá miễn được, hiểu chưa?"

"Vâng!" Viên Áng gật đầu:" Nếu vậy có thể cho thần mượn một thứ không?"

"Ngươi muốn gì?"

"Thần muốn bội kiếm của bệ hạ."

Lưu Trường ngạc nhiên: "Ngươi cần bội kiếm của trẫm làm gì?"

"Thần không có xuất thân, tuổi lại ít, đại sự như khoáng sản, ắt nhiều kẻ tham lam không chịu phối hợp. Phải có bội kiếm của bệ hạ, thần mới có thể làm việc được."

Lưu Trường cười to, cởi bội kiếm ném cho Viên Áng:" Cầm lấy, cút đi làm việc cho trẫm."

Lữ Lộc cau mày nhìn Tào Quật, hai người bình thường không có qua lại gì, nhưng là hai ngoại thích lớn của Đại Hán, quan hệ không xa lạ.

Nơi này là Bình Dương hầu phủ, hôm nay Lữ Lộc đang bận việc, đột nhiên có người mang thiếp mời của Tào Quật, mời hắn tới phủ.

Lữ Lộc tuy rất bận nhưng không thể lờ đi lời mời của Bình Dương hầu, vẫn bỏ thời gian ra gặp.

"Tào công, ta có ba thuyền đội vì kiểm tra mà giữ ở Lạc Dương, không thể tới Trường An, trên đó là hoa quả phương nam, nếu trì hoãn thì sao dùng được? Ta đang bận lắm, rốt cuộc là ngài có chuyện gì."

Tào Quật ngập ngừng:" Có chuyện cần nhờ ngài giúp."

"Nói đi, cần ta giúp gì?" Rõ ràng Tào Quật nhờ vả, nhưng Lữ Lộc lúc này thần sắc khẩn cầu, như đang mong Tào Quật yêu cầu:

"Chuyện là thế này, mấy tháng trước bệ hạ tới phủ ta, ta bày tiệc khoản đãi, bệ hạ ngồi ở đúng chỗ ngài ..." Tào Quật thong thả nói:

Lữ Lộc bứt tóc, tên này tính cách lề mà lề mê, có thể khiến người ta phát điên:" Cần ta giúp gì?"

"Bệ hạ muốn ta phụ trách dẫn thương đội tới Thân Độc, nhưng ta không biết triệu tập ra sao, ta sai người tìm từng người một, nhưng họ đều sợ hãi, cho rằng ta muốn đem họ tới Hà Tây, đều khóc lóc cầu xin ta tha mạng ..."

"Ngài muốn ta giúp gì?"

"Ta thực sự không biết phải gom thương đội ra sao, ngài là người am hiểu kinh doanh, có lẽ ngài có cách giải quyết."

"Đây là chuyện tốt, chuyện tốt."

Lữ Lộc vỗ tay, mấy năm qua hắn bố trí sản nghiệp khắp nơi, liên quan rất nhiều, hắn có lượng lớn trà viên, kinh doanh thảo dược, vải vóc, nhuộm .... Hắn dần nắm được ít yếu quyết. Khi nghe Tào Quật nói tới mậu dịch với Thân Độc, hắn phát hiện ra đây là cơ hội phát tài lớn.

Lữ Lộc sờ cằm, nếu không có Thực hóa phủ, ngay bây giờ hắn sẽ triệu tập đại thương trong Ngũ Đỉnh Lâu, bảo họ ra giá, ai ra giá cao nhất có thể theo nhà mình tới Thân Độc làm ăn.

Nhưng mà Thực hóa lệnh là Trần Bình, không bằng tới tìm tả hữu thừa của họ.

Nghĩ kỹ rồi, Lữ Lộc đứng dậy:" Chuyện này chúng ta phải tới Thực hóa phủ nhờ họ giúp, đi thôi."

Lữ Lộc kệ Tào Quật có chuẩn bị xong chưa, kéo hắn đi luôn, Tào Quật ngạc nhiên:" Vậy mấy thuyền hoa quả của ngài thì sao?"

"Không sao, không sao, ta phái người đi là được."

Tào Quật thấy hắn vì chuyện của mình mà nhiệt tình như thế thì cảm động lắm.

Khi bọn họ tới phủ mới thành lập, báo cho giáp sĩ trông cửa muốn bái kiến tả hữu thừa, rất nhanh có người đi ra.

"Bái kiến cữu phụ!" Lưu An hành lễ với hai người:

"An, sao lại ở đây!"

"Hiện cháu làm việc ở Thực hóa phủ, làm hữu thừa, không biết hai vị cữu phụ tới có gì sai bảo?"

Lúc này Lữ Lộc và Tào Quật mới chủ ý tới quan bào trên người Lưu An.

Cả hai há hốc mồm.

"Làm bừa, đúng là làm bừa, sao có thể để thái tử làm quan chứ?" Tào Quật mặt đanh lại:

Lưu An vội giải thích:" Cữu phụ chớ giận, đây là ý tốt của a phụ, muốn rèn luyện cháu."

Tào Quật định nói gì, Lữ Lộc ngăn cản:" Nói vậy ngươi xử lý chuyện ở Thực hóa phủ à?"

"Không phải, chuyện do Khúc Nghịch hầu phụ trách, thực thi là Giả công, cháu chỉ chạy vặt."

Thái tử lại đi làm sai vặt à? Tào Quật lại lần nữa nồi giận:" Ta phải đi tìm thái hậu."

Lữ Lộc giữ lấy hắn, cười ha hả:" An, lần này bọn ta tới tìm ngươi là vì chuyện Thân Độc, ngươi xem, Bình Dương hầu phụ trách đưa thương cổ đi. Về phần ta có chút gia sản, đây là chuyện liên quan tới Đại Hán, ta tất nhiên phải tương trợ."

Lưu An sáng mắt, hôm nay hắn phái xá nhân đi tìm thương cổ, sao lại quên vị cữu phụ này là thương cổ lớn nhất Trường An:" Ý cữu phụ là..."

"Ta muốn tham dự vào, thế nào? Ta có thể tụ tập thương cổ, hàng hóa gì đó ta cũng có thể xác định, ngươi không cần phí tâm, ta có thể làm thỏa đáng ..." Lữ Lộc kích động nói:

Lưu An nheo mắt:" Cữu phụ, chuyện này không dễ làm đâu."

"Hả? Không dễ, là sao?"

"Cháu chỉ là chân chạy vặt, cụ thể do Giả tả thừa làm, nếu cháu nói cho cữu phụ, khó tránh khỏi bị tả thừa cho rằng cháu làm vì tình riêng, càng bất lợi cho cữu phụ."

"Vậy ta trực tiếp tìm hắn."

"Cũng được, chỉ là, cữu phụ, người xem phủ này là mượn dùng của phủ triệt hầu trước kia, không chứa được nhiều quan lại. Mà thương cổ sợ quan lại Thực hóa phủ, cho rằng bọn cháu là người giống Lưu công ... Nếu cữu phụ có thể giúp sửa chữa nơi này, Giả tả thừa vui mừng, nhất định sẽ đồng ý." Lưu An mang bài kể khổ ra

Lữ Lộc nhảy dựng lên:" Sao cả cái này cũng học a phụ ngươi?"

Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com

Bình Luận (0)
Comment