Giọng điệu Lưu An rất đáng thương, bộ dạng ủy khuất, Tào Quật nhìn mà đau lòng, cắn răng do dự hồi lâu, dường như ra quyết định, đứng dậy muốn đi:" Bệ hạ sao có thể như thế được."
Lưu An vội kéo hắn lại:" Cữu phụ định đi đâu?"
"Ức hiếp người ta quá lắm, đây đâu phải rèn luyện, mà là giết hại con mình, hỗ dữ còn không ăn thịt con." Tào Quật không kiềm chế được lửa giận:" Ta phải tới Hậu Đức điện, để bệ hạ thu hồi mệnh lệnh."
Lưu An choáng, cuống quít nói:" Cữu phụ, a phụ không nghe người đâu, người chỉ cần giúp cháu."
Tào Quật kéo Lưu An đi, miệng liên tục nói:" Nếu bệ hạ không đồng ý, ta sẽ chết trước mặt y, dù hôm nay ta có chết cũng phải để y thu hồi mệnh lệnh."
Thôi chết, diễn kịch hơi quá rồi.
Lưu An sợ chết khiếp, giữ chặt Tào Quật, đồng thời nhìn Lữ Lộc cầu cứu.
Lữ Lộc vốn định xem trò hay, màn biểu diễn của Lưu An, hắn nhìn hơn hai mươi năm, bệ hạ còn bé xíu đã biết chơi chiêu này. Thằng nhãi An còn kém lắm, nếu là bệ hạ sẽ làm ra ít thương tích, bày ra bộ dạng bi tráng không dám nói, tuyệt đối không cần nhiều lời như Lưu An.
Nhưng thấy Tào Quân định liều mạng, Lữ Lộc ngăn hắn lại: "Ngươi đi cũng vô ích, thái tử tương lai sẽ kế vị, sớm muộn gì cũng phải quen với mấy chuyện này. Là cữu phụ, chúng ta giúp hắn là được, bây giờ ngươi có thể đi thuyết phục hoàng đế, tương lai thái tử lên ngôi rồi gặp phải khó khăn, ngươi đi thuyết phục ai?"
Nghe thấy Tào Quật bình tĩnh hơn, quay về chỗ cũ.
Lưu An nhìn Lữ Lộc cảm kích, hắn hiểu rồi, người thật thà khi kích động lên rất đáng sợ, tốt nhất đừng kích thích quá mạnh.
Lúc quan trọng, vẫn là Lữ Lộc lên tiếng:" Thế này đi, ta có thể giúp ngươi vấn đề tài chính, có điều cần triều đình cho phép, nếu không dùng tiền tư sẽ bị Trương Thích Chi nắm thóp, hắn vẫn theo dõi ngươi ..."
Có hai vị cữu phụ tương trợ, Lưu An làm việc tự tin hơn nhiều.
Tiếp theo đó Lưu An tiếp nhận rất nhiều kiến nghị của Lữ Lộc, Lữ Lộc tới là vì vấn đề Thân Độc, hắn cho rằng phải suy xét tới vấn đề chi phí, phải lựa chọn đường lối tiếp theo ra sao, phí vận chuyển không thể quá cao, phải lựa chọn kỹ hàng hóa.
Lưu An lắng nghe rất chăm chú, ghi nhớ lời Lữ Lộc trong lòng.
Đợi hắn nói xong, Lưu An đích thân đi tiễn hai vị cữu phụ, rời phòng thấy hơn mười người đứng ngoài chờ đợi, Mao Trường định nói gì, Lưu An lắc đầu, bảo hắn câm miệng.
Tiễn bọn họ đi rồi, Lưu An mới về bảo những kẻ kia đứng lên:" Thế này là sao?
Mao Trường giải thích:" Đây là những người trẻ tuổi tài tuấn của triều đình và thái học, bệ hạ lựa chọn đưa tới làm lại ạ."
"Thần Tô Phi bái kiến điện hạ."
"Thần Lý Thương ..."
"Thần Tả Ngô ..."
"Lôi Bị ..."
"Ngũ Bị ..."
Những người trẻ tuổi này nhiều nhất chưa tới ba mươi, đối diện với thái tử không mấy sợ hãi, không gò bó, tài học không biết ra sao, nhưng lá gan là có.
A phụ lựa chọn cho mình à?
Lưu An vẫn rất tin tưởng ánh mắt của a phụ, những người này được a phụ nhìn trúng, rất nhiên phải có tài hoa. Nhưng đều là người trẻ tuổi, không phục nhau, vì thế không ai giao lưu gì với nhau. Bên cạnh không thể chỉ biết mỗi hiền tài, còn phải biết cách dùng họ.
Lưu An mời họ vào phòng trong, khẽ nói:" Các vị tới đây làm ta rất vui. Có điều ta còn có một vị khách khác, các vị đợi ở đây, làm quen với nhau. Sau này cùng làm việc, ít nhất nên hiểu đồng liêu.
Nói xong rời đi.
Ra ngoài phòng, Lưu An vào ngay căn phòng sát bên, ngồi sát tường lắng nghe.
"Chư vị, được phò tá điện hạ là phúc phận của chúng ta, về sau phải đồng tâm hiệp lực, có khó khăn gì tới tìm ta."
Nghe giọng điệu này, cả đám đùng đùng nổi giận.
"Khó khăn thì tìm ngươi à? Ngươi định làm người đúng đầu bọn ta đấy hả?"
"Có gì không thể?"
Thế là cả đám trẻ tuổi lao vào cắn xé nhau, từ trình bày học vấn, đám luận chính vụ, bình luận danh nhân, các nói càng kích động, nếu chẳng phải là nơi này đặc thì thì đã đánh nhau rồi.
Lưu An càng nghe càng cao hứng, càng phục tài nhìn người của sư phụ, đám người này thật không tệ, nghe từ lời biện luận, bọn họ không chỉ nghiên cứu sâu về Hoàng Lão, còn quen thuộc bách gia.
Nhưng sao chỉ nghe thấy tiếng tranh luận của tám người, người cuối đâu?
Lưu An yên tĩnh lắng nghe, tới khi những người đó cãi nhau mệt rồi mới chỉnh lại y quan đi vào phòng, cùng từng người nói chuyện, xác định âm thanh của họ. Cuối cùng nhận ra người duy nhất không lên tiếng là một văn sĩ ngồi ở nơi xa nhất, mặt luôn mang nụ cười, mang sự trầm ổn không phù hợp với tuổi."
"Mọi người đã tìm hiểu nhau rồi chứ?"
Đám người cười xấu hổ, không ai đáp.
"Chúng ta đều là bậc chí sĩ của Hoàng Lão, có thể gặp được nhiều tài tuấn thế này, ta rất vui ... có vài vấn đề muốn thỉnh giáo mọi người."
"Điện hạ cứ hỏi."
Tức khắc có người đáp lại, giọng nói tự tin.
Lưu An không phải đơn thuần là hỏi, mà là đưa ra nan đề học vấn, sau khi họ trả lời phủ định đáp án của họ, lấy ra lý do của mình. Mới đầu mọi người còn ngại ngùng, lần lượt từng người trả lời, sau bắt đầu cả đám cùng lên trận, Lưu An vẫn ung dung đối đáp, chẳng có áp lực.
Bị họ hỏi lại, Lưu An càng ra câu trả lời cao hơn một bậc.
Lưu An từ học vấn tới chính vụ, bình luận nhân vật trên triều, đám người kia bắt đầu gãi đầu gãi tai không đáp được.
Tới lúc này họ mới hiểu, đây đâu phải thỉnh giáo, mà là lên lớp mình.
Ở lĩnh vực khác bọn họ tôn trọng thái tử, nhưng ở học thuật, đây là chuyện lớn, trước mặt chân lý không có quân thần, tám người biện luận kịch liệt, có qua có lại, hai bên đánh nhau bất phân thắng bại.
"Chư vị quả nhiên đều là tài cao, ta bội phục, nói chuyện với chư vị một buổi, làm ta ngộ ra nhiều điều, hưởng lợi không ít."
Lưu An cuối cùng đứng lên, bái tạ, rồi nhìn về phía người trước giờ không nói gì:" Trực quân, sau khi vào đây chưa nói gì, vì sao thế?"
Trực Bất Nghi đứng dậy:" Thần tài hèn học mọn, nói nhiều làm chư vị cười, chư vị là tài tuấn do bệ hạ lựa chọn, học thứ phi phàm. Điện hạ càng đọc hết thiên thư trong Thiên Lộc các. Thần sao dám nói. Chư quân trò chuyện làm thần mở rộng tầm mắt, hôm nay về, e là cả đêm khó ngủ ..."
Mấy tài tuấn áy náy, đứng lên bài kiến nhau, tạ tội vì mạo phạm.
Lưu An nhìn chằm chằm văn sĩ này, trong lòng khẳng định, đây là đại tài, có thể dùng.
Tiễn đám hiền tài đi, nếu nói ban đầu họ vì lệnh hoàng đế mà theo Lưu An, sau một buổi nói chuyện, có thể nói là bị hắn cảm phục rồi, một thánh vương tài học như thế, sao không đáng theo.
"May quá, họ tới muộn một chút, nếu là cùng lúc với các cữu phụ thì xấu hổ rồi .. Trường, chuyện với các cữu phụ đừng để a phụ biết." Lưu An nói chuyện với Mao Trường, đột nhiên nghĩ tới cái gì, hét lên:" Hỏng rồi."
- Chú thích : Nhóm này trên lịch sử được gọi là Hoài Nam bát tuấn, thủ hạ của Lưu An. Hết chú thích.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com