"Bệ hạ, tiếp đó nó liền kể khổ ..."
Trong Hậu Đức Điện, Lữ Lộc đang miêu tả từng cử chỉ hành vi của Lưu An với hai vị cữu phụ, là ưng khuyển số một của Trường lão gia, đã thế còn làm bạn từ nhỏ, hắn hoàn toàn không che giấu gì:
"Thằng nhãi này dám bôi nhọ trẫm như thế à?" Quả nhiên Lưu Trường đùng đùng nổi giận:" Trẫm tốn công tìm bao nhiêu người phò tá nó như thế, lại an bài tiền tài, lương thực, phủ đệ ... Trẫm phải đánh gãy chân nó."
Lữ Lộc lại cười:" Bệ hạ sao phải giận? Trước giờ thần luôn thấy thái tử không giống cha, qua việc hôm nay thần nhìn thấu rồi, thái tử kỳ thực rất giống cha ... Bệ hạ chẳng phải nói nó quá cứng nhắc, không biết biến thông, cho nên mới an bài Kịch Mạnh làm xá nhân, để gợi mở cho nó còn gì, giờ xem ra, bệ hạ rất thành công."
Nghe Lữ Lộc nói thế, tâm tình tốt hơn nhiều, quay về chính vụ:" Ngươi nói đúng, thương cổ muốn quen biết ngươi rất nhiều, không phòng bị gì ngươi, nếu để ngươi phụ trách liên lạc với thương cổ cũng thích hợp ..."
"Nay bệ hạ muốn bỏ hạn chế với thương cổ, thương cổ thiên hạ vô cùng kính trọng bệ hạ, cho dù là ra ngoài mậu dịch hay là kiến thiết trong nước, họ đều toàn lực làm."
"Thương cổ thực sự kính trọng trẫm vậy sao?"
"Tất nhiên ạ, mấy trăm năm qua bọn họ chưa từng có cuộc sống tốt đẹp như thế, Cao hoàng đế càng hạn chế đủ điều, ngay cả ngồi xe còn bị giáp sĩ bắt ... Còn bệ hạ cổ vũ họ kinh doanh, trừ bỏ vô số cấm lệnh, thần nghe nói nhiều thương cổ ở Tề nộp lương thực, nhưng từ chối tước vị, nói là biểu đạt kính trọng với bệ hạ ..."
Lưu Trường vuốt râu cười to, so y với Cao hoàng đế, đúng là chuyện Lưu Trường thích nhất.
"Phải rồi Trương Bất Nghi đâu? Trẫm đã nhiều ngày rồi không thấy hắn."
Lư Lộc đáp ngay:" Trương tả tướng đang bận đo đạc đất canh tác và thống kê lại hộ tịch, nghe nói Trương tướng dạy hắn không ít cách quản lý thời Tần."
"Ồ!" Lưu Trường không hỏi thêm, yên tĩnh ngồi đó, tay gõ bàn tựa hồ đắn đo cái gì. Lữ Lộc không cắt ngang, lặng lẽ chờ đợi. Một lúc sau Lưu Trường ngẩng đầu lên hỏi:" Ngươi nói xem, nếu trầm đem sản nghiệp của triều đường giao thương cổ làm, sẽ gây ra hậu quả gì?"
"Dạ?" Lữ Lộc sững người:" Bệ hạ nói gì ạ?"
"Giả Nghị từng nói với trẫm, khoáng sản nước Triệu rất nhiều, năng lực triều đình hữu hạn, nếu giao các mỏ này cho thương cổ quản lý, cho phép họ khai thác ba tới năm năm. Thương phẩm khai thác ra, triều đình mua lại theo giá thị trường, tiết kiệm được nhiều nhân lực."
"Trẫm nghĩ rất lâu, nếu khoáng sản có thể làm thế, thì trà, muối, rồi trì đạo, kênh đào, thành trì, phải chăng cũng có thể mượn tay thương cổ."
"Bệ hạ! Không thể !" Lữ Lộc cắt ngang lời Lưu Trường, thương cổ chỉ là thủ đoạn kiếm tiền của Lữ Lộc, làm cận thị thiên tử mới là chức phận của hắn, lấy bỏ thế nào, hắn không do dự:" Khoáng sản nước Triệu có thể làm thế, nhưng muối sắt không thể tùy tiện giao cho dân gian. Còn về phần trì đạo, kênh đào càng như thế, thương cổ trục lợi, vì lợi không gì không dám làm. Trước khi mọi chuyện lắng xuống, bệ hạ đừng nhắc tới chuyện này."
Thấy thái độ Lữ Lộc kiên quyết, Lưu Trường đành nghe hắn:" Được, trẫm đồng ý với ngươi ... Nhưng để trao đổi, ngươi phải làm cho trẫm một việc."
"Hả!!!" Lữ Lộc tròn mắt, có phải mình lại vừa trúng bẫy rồi không?"
Tầng cao nhất Ngũ Đỉnh lâu, Trường An.
"Bệ hạ thánh minh! Đúng là thánh thiên tử chưa từng có, nay bệ hạ thiết lập Thực hóa phủ hoàn toàn là vì thương cổ chúng ta, bệ hạ lập phủ bảo vệ chúng ta, đây là ân tình lớn lao ..." Một thương cổ nức nở nói:
Thương cổ khác tiếp lời:" Thánh thiên tử lên ngôi, thiên hạ giàu có, bách tính an cư lạc nghiệp, cả những kẻ làm nghề hạ tiện như chúng ta, dưới ân đức của thánh thiên tử, cũng có thể làm việc lớn! Thánh thiên tử thực sự là thánh nhân, Nghiên Thuấn không thể so bì, từ sáng thế tới nay, không có người thứ hai so được."
"Hôm nay Lữ công triệu kiến bọn tiểu nhân, bọn tiểu nhân mừng lắm, mai bọn tiểu nhân sẽ tới Thực hóa phủ, bất kể là có mệnh lệnh gì cũng sẽ hoàn thành! Đại ân đại đức của thánh thiên tử, chết cũng không báo đáp được."
Lữ Lộc ngồi ở thượng vị, thương cổ vây quanh.
Có thể ngồi ở đây đều không phải là nhân vật nhỏ, toàn là đại thương cổ có tiếng Trường An, tổng cộng hơn bốn mươi người, đa phần là đồng tộc với khai quốc công thần, hoặc là thân thích hoàng thất.
Loại người này bất kể hoàng đế cấm hay cổ vũ kinh thương, hoàn toàn không ảnh hưởng tới họ.
Nhưng Lữ Lộc không để ý tới đám người đang khóc lóc biểu lộ trung thành với hoàng đế, mà nhìn một thương cổ cao lớn xa lạ.
Gọi là xa lạ là lạ với đám thương cổ Trường An thôi, người này cúi đầu, thi thoảng che mặt, ngồi đó như là ngọn núi, tuy Lữ Lộc nói là thương cổ Đại Đường, nhưng ngụy trang vụng về kia sao qua mắt được đám thương cổ tinh minh.
Họ nhìn một cái là biết đó không phải ... Thương cổ, ở Trường An có người vóc dáng đặc trưng như thế, mặc Sở phục xa hoa, còn mang đai hoàng kim chằng thèm cởi ra.
Thế là chẳng ai bảo ai, cả đám ra sức biểu đạt trung thành, dốc sức gào lên thánh thiên tử, dù Trương Bất Nghi nhìn thấy cũng buồn nôn.
Thực tế đám người này phản đối bỏ giới hạn thương cổ.
Đơn giản thôi, cấm thương không ảnh hưởng tới họ, thương cổ không thể mặc gấm vóc, nhưng họ trừ thân phận thương cổ, còn có tước vị hộ thể, muốn mặc là mặc được.
Vì thương cổ dân gian bị hạn chế cực lớn, họ dễ dàng lũng đoạn sản nghiệp. Khi Lưu Trường chưa thu lại diêm thiết, đám người này sở hữu núi đồng, núi sát, tài phú kinh người. Nên khi Lưu Trường thu hồi, cả đám toàn lực gào lên, bệ hạ tranh lợi với dân.
Khi Lưu Trường nới lỏng hạn chế thương cổ, họ lần nữa nhảy ra gào lên, bệ hạ nuôi hổ gây họa.
Lưu Trường từ lâu nhìn thấu chuyện này.
Vì Lữ Lộc là ví dụ tốt, hắn có thể kinh doanh lớn như vậy, vì sao, vì hắn có tước vị. Giờ bỏ đi hạn chế, người mở tửu lâu tăng lên, ảnh hưởng chuyện làm ăn của hắn. Suy nghĩ của đám thương cổ này chính là như thế."
Lữ Lộc không nhịn được cắt lời:" Được rồi, đừng tưởng ta không biết, đám người các ngươi phản đối bỏ giới hạn thương cổ. Trước đó không lâu, các ngươi còn đi khắp nơi truyền bá, nói Thực hóa phủ lập nên để giết thương cổ."
"Kiến Thành hầu, ngài đừng tin đồn thổi!" Lập tức có kẻ kêu lớn:" Sao có chuyện như vậy được?"
"Hôm nay ta vừa đi tới Thực hóa phủ gặp tả thừa, ngài đừng nói bừa."
"Bọn ta đều ủng hộ bỏ hạn chế thương cổ, thánh thiên tử có ơn với bọn ta, sao bọn ta phản đối."
Đám thương cổ hoảng loạn la hét.
Lữ Lộc đã hiểu dụng ý của hoàng đế rồi, cười lạnh:" Sự thực thế nào, các ngươi tự biết, đừng cho rằng việc mình làm có thể che giấu được tất cả ... Ta không nói nhiều nữa, các ngươi tự xem mà làm. Có điều ta khuyên các ngươi ngay bây giờ tới Hóa thực phủ, nói chuyện đàng hoàng với quan viên nơi đó ... Nếu không … "
"Vâng, vâng!"
"Đám ngu xuẩn các ngươi nghe cho rõ, sau khi bỏ hạn chế thương cổ, triều đường sẽ có nhiều thay đổi, cho phép thương cổ tới Thân Độc mậu dịch, còn có thể nhận thầu một số mỏ quặng ở nước Triệu ... Đám người tầm nhìn hạn hẹp các ngươi, dậm chân tại chỗ, ta không thèm để ý, nhưng chớ chặn đường kiếm tiền của ta. Nghĩ cho kỹ, ai có thể mở thương đội, ai có thể thầu mỏ quặng, đều do Thực hóa phủ định đoạt, một lũ ngu xuẩn."
Đám thương cổ đang hoảng sợ tức thì sáng mắt:" Kiến Thành hầu nới thật chứ?"
"Tất nhiên là thật, do một người rất thân với ta nói ra, e là đám người các ngươi không có cơ hội đâu."
"Kiến Thành hầu, bọn tiểu nhân sẽ toàn lực phối hợp."
Đám thương cổ nói rồi tranh nhau chạy tới Thực hóa phủ, chẳng mấy chốc không còn một ai.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com