Không còn ai nữa, Lưu Trường đứng lên:" Khá lắm, trẫm không ngờ ngươi còn có một mặt lãnh khốc như thế."
Lữ Lộc cười:" Bệ hạ thấy rồi chứ, khi đủ lợi ích, chúng không sợ chết, hoàn toàn bị lòng tham thay thế, đây chính là thương cổ, vì lợi ích có thể làm tất cả ... Bệ hạ, đó là nguyên nhân thần ngăn bệ hạ cho chúng nhận thầu công trình các nơi."
"Đám người như thế, bệ hạ có thể yên tâm mà dùng sao?"
Lần này Lưu Trường có thêm một nhận thức mới với đám thương cổ, khi bị lợi ích dẫn dụ, đám người đó khi tranh nhau rời đi, chẳng thèm nhìn mình một cái. Đúng thế, nếu thương cổ đều như vậy, đến sinh tử còn không màng tới thì thực sự quá đáng sợ, nếu giao công trình cho chúng, chúng có chuyện gì mà không dám làm?
Xem ra chuyện quan trọng phải do triều đình làm thôi.
Lưu Trường nhìn cơm nước còn nguyên, chép miệng:" Thật lãng phí."
Lữ Lộc vội nói:" Bệ hạ đừng lo, cơm thừa ở Ngũ Đỉnh lâu sẽ có xe chuyên môn đưa ra ngoại ô, phát cho bách tính các nơi. Thi thoảng cũng có người trước khi đóng cửa tới đợi xin cơm thừa."
Lưu Trường gật đầu:" Chuyện này trẫm biết, trước đó có người đàn hặc ngươi mua chuộc lòng người ... Ài, a phụ làm địa phương chẳng còn thiện nhân nữa."
Đại Hán không cho phép tư nhân cứu tế bách tính, nếu không sẽ trị tội, đó là chính sách do Cao hoàng đế đưa ra, đề phòng cường hào địa phương lớn mạnh. Vì thế dù địa phương có xảy ra thiên tai, đại họ cũng không dám cứu tế, sợ bị hỏi tội.
Lưu Trường hồi nhỏ không hiểu, coi đó là chính sách hà khắc, lớn lên rồi mới biết, thời đại đó thế lực quý tộc cũ rất lớn, kẻ muốn phục quốc không ít. Quý tộc thâm căn cố đế muốn phục quốc như Trương Lương không phải ít.
Nhưng giờ thì không còn lo đám hào cường đó, dưới sự chấp chính của Lưu Trường, uy của triều đình ngày càng cường thịnh, một huyện lệnh cũng có thể giết hào cường địa phương. Thời đại đã khác rồi.
Hai người đang trò chuyện ăn uống thì dưới lầu có tiếng ồn ào, tiếp đó là tiếng gào thét và tiếng vật nặng rơi vỡ.
Lữ Lộc biến sắc mặt, vội chạy ra cầu thang nhìn xuống.
Lưu Trường thản nhiên nghiên đầu lắng nghe:" Vậy mà có kẻ dám tới chỗ ngươi gây sự à?"
Lữ Lộc nghiến răng:" Đám thái học sinh này đúng là vô pháp vô thiên."
Hiện quần thể phạm tội cao nhất ở Trường An không phải là du hiệp, mà là thái học sinh, kẻ nào kẻ nấy cấp tiến, dễ kích động, là khúc xương khó nhằn nhất. Muốn trị chúng không dễ, bắt một tên là cả đám kéo tới la hét đòi thả người. Chúng am hiểu luật pháp, giỏi lách luật, quan lại Trường An cực kỳ đau đầu.
"Thái học sinh vì sao lại tới chỗ ngươi gây sự?"
"Chẳng phải chuyện ngày một ngày hai nữa, không ít thái học sinh sỉ nhục thần, nói thần dùng quyền mưu lợi, cho rằng phải học theo pháp lệnh nước Tần, cấm chỉ quán xá dân gian. Bọn chúng thường tới gây sự, chửi bới."
"Hôm nay cũng vậy à?"
"Vâng, bọn chúng đánh nhau với thái học sinh ủng hộ mở quán ăn. Bệ hạ Phù Khâu Bá lão chó ... Phù Khâu công học vấn rất cao, nhưng quản lý thái học thật là ... Thần thậm chí nghe thấy mấy thái học sinh la hét đòi cho nữ tử làm quan. Đám người này suốt ngày suy nghĩ linh tinh, đả kích quan viên, đả kích chính sách, bệ hạ không xem Thái học báo, hoang đường lắm .."
"Trẫm có xem." Lưu Trường đưa Lưu Bột tới thái học cầu học, ấn tượng khó quên: "Hoang đường thì sao nào, chúng là thái học sinh, nếu ngay cả suy nghĩ còn không dám thì làm sao Đại Hán phát triển được? Ngươi thấy hoang đường, nhưng trẫm tin, rồi có một ngày, chúng biến những ý nghĩ đó thành sự thực."
Thương cổ mặc dù sớm nghe tin đồn về chuyện mở giới hạn thương cổ, trong lòng vô cùng kỳ vọng, nhưng bọn họ không dám tin. Đến khi pháp lệnh chính thức thực thi, bọn họ cẩn thận lên xe đi trong thành, phát hiện giáp sĩ không còn thô bạo kéo xuống đánh đập nữa, nước mắt trào ra.
Cũng có thương cổ sớm chuẩn bị, lúc nhận được lệnh, tức thì mang lượng lớn hàng hóa tới nơi mình muốn tới buôn bán. Trước pháp lệnh, Lưu Trường đã giải trừ hạ chế khi kinh thương không được ngồi xe, được tới nơi khác kinh thương với triều đình. Bây giờ bọn họ có thể lấy thân phận tư nhân làm việc này.
Hoạt động thương nghiệp gần như trong tức khắc tăng vọt, đám thương cổ gặp nhau, chúc mừng nhau, ăn mừng thời đại mới.
Đồng thời Thực hóa phủ còn đưa ra quy định hoàn toàn mới, trong đó quan trọng nhất là, bỏ giới nghiêm.
Không ai ngờ được cái phủ phụ trách thương mại lại có tư cách phế trừ giới nghiêm, đây là pháp định tổ tông đã chấp hành nhiều năm. Giới nghiêm phế trừ, không chỉ với thương cổ, còn là thay đổi cực lớn trong lòng bách tính thiên hạ.
Chúng ta có thể ra ngoài vào buổi tối rồi à?
Quần thần phản đối dữ dội nhất, bọn họ tưởng tượng ra cảnh trị an hỗn loạn các nơi, an ninh sẽ bị phá hoại nghiêm trọng.
Nhưng đêm ngày hôm đó trong thành Trường An, ánh đèn không tắt, đâu đâu cũng thấy hàng quán của thương cổ, một số quán ăn mở suốt, có không ít người tụ tập ở trước cửa hiệu, mượn ánh đèn thảo luận. Dọc đường có giáp sĩ tuần tra, không xua đuổi bắt giữ bọn họ. Thái học sinh cầm đèn lòng, tụ tập với nhau đi quanh Trường An, thần sắc kích động. Cũng có thái học sinh phản đối đứng giữa đường giảng giải, hi vọng mọi người về nhà.
Suốt cả đêm, đèn đuốc Trường An không tắt.
Bóng dáng cao lớn nào đó cũng xuyên qua các nơi, cả đêm không về.
Thực hóa phủ phế trừ hạn chế thời gian kinh doanh của thương cổ, tức thì Trường An phồn vinh chưa từng có. Trước đó từng có nước Tề thương nghiệp phát triển cao độ cũng chưa từng có cảnh này, mà đây chỉ là mở đầu thôi. Pháp lệnh này tiếp tục thi hành, Trường An về sau sẽ thành tòa thành không ngủ thực sự.
Cái Đại Hán hoàn toàn mới này, gần như không thấy dấu vết nước Tần để lại nữa.
Trong một cái quán đơn giản ở thành tây, Lưu Trường cúi đầu ăn cơm.
Trương Thương ngồi ở bên cạnh, hai người vừa ăn vừa nhìn cảnh ánh đèn rực rỡ, thậm chí còn nghe thấy đâu đó truyền tới tiếng ca, tiếng cười.
"Lão sư nói xem, nếu a phụ trẫm nhìn thấy cảnh này có sợ chết luôn không?"
Trương Thương lắc đầu, không tự tin lắm:" Rất nhiều đại thần dâng thư phản đối quyết liệt, tới giờ thần cũng không biết chúng ta làm đúng hay sai ... Chưa từng có ai làm thế."
"Lão sư lo gì chứ, nếu sai chúng ta sửa là được, nếu không làm thì sao biết đúng sai."
"Phía trước không có con đường đi theo, chế độ nước Tần đã không phù hợp với Đại Hán hiện nay, so với việc cứ đi theo lối cũ, không bằng tiếp tục tiến lên, đi con đường mới cho tương lai .... Hoàng đế như trẫm, nghìn năm cũng không xuất hiện ai nữa. Trẫm không đi thêm vài con đường, bọn chúng làm gì có thể đi đường mới như trẫm."
"Tất cả mọi người đều có thể do dự, chỉ trẫm không thể."
Lưu Trường bất giác nói lớn lên, khi y nhận ra thì thực khách xung quanh đã quỳ xuống, run bần bật.
Làm sao ra ngoài ăn cơm thôi cũng gặp phải hoàng đế chứ?
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com