Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 808 - Chương 809: Ý Chí Của Lữ Lộc.

Chương 809: Ý chí của Lữ Lộc.

"Các ngươi làm khá lắm."

Lưu Trường ngồi ở thượng vị, người Thực hóa phủ đừng hai bên, đều cúi đầu:

Tâm tình Lưu Trường rất tốt, biểu hiện thời gian qua của Thực hóa phủ làm y vô cùng hài lòng, nhất là Lưu An, không làm y thất vọng, đã hoàn toàn thu phục được hiền tài mà y giáo cho, toàn lực chấn hưng thương nghiệp.

Nông nghiệp Đại Hán một dạo phát triển đã đi vào bế tắc, được thương cổ hoạt động tích cực, đã từ từ tiến về phía trước. Những thương cổ này cái gì cũng bán, nông cổ, bò dê, vải vóc, ngoài ra họ còn chủ động thu mua đủ thứ, giúp nông dân tăng thêm thu nhập, ở mức độ nào đó đã làm cân bằng mức độ phát triển các nơi.

Ví dụ như nước Đường, trâu cày không thiếu, có nhà thậm chí có hai ba con, đất ít mà trâu nhiều. Nhưng nơi khác, như nước Yên, đất đai mênh mông, thế nhưng trâu cày thiếu thốt, có khi cả lý dùng chung một hai con trâu, nhiều đứa bé chưa từng thấy trâu là gì.

Thương cổ mua lượng lớn trâu cày ở nước Đường, sau đó mang tới nước Yên, bách tính không có tiền, nhưng có đặc sản, vài nhà gom lại, dư sức mua một con trâu. Thương cổ kiếm được tiền, vật tư lưu thông, bách tính vui vẻ.

Không cần biết đám đại thần nói gì, các chư hầu vương rất cao hứng.

Nhất là các chư hầu vương ở nơi hẻo lánh, thương cổ giúp giải quyết thiếu thốn trong nước.

"Bệ hạ, đó là công lao của quần thần, bệ hạ tuệ nhãn chọn ra hiền tài, thần được họ giúp mới có thành quả hôm nay. Xin bệ hạ thưởng cho bọn họ." Lưu An đi ra nói:

Lưu Trường gật gù, thằng nhãi này ngày càng có phong phạm của mình năm xưa rồi, mình cũng thế, có công đều nhường người dưới, chưa từng tham hư danh, giống cha, giống cha! Khá lắm!

Đám quan viên nghe vậy đứng dậy:" Bệ hạ, đều là công thái tử, bọn thần chỉ đi theo nghe lệnh, không đáng được thưởng."

"Được rồi, không cần khiêm nhường, các ngươi đều có thưởng." Lưu Trường hào phóng phất tay:" Lộc, thưởng mỗi người trăm vàng."

Mọi người vội bái tạ hoàng đế, Lưu Trường ra hiệu Lưu An ở lại, người khác có thể tiếp tục làm việc của mình. Trong phòng chỉ còn hai người, Lưu An thở phù một hơi, đắc ý hỏi:" A phụ, thế nào, con không làm người thất vọng chứ?"

"Con làm sao khiến trẫm thất vọng được, có gì con không dám làm? Ngay cả ngang nhiên hẹn hò ở Trường Tín điện còn dám làm mà."

Lưu An đang mặt tươi hơn hớn đột nhiên chuyển tái mặt, ú a ú ớ:" A phụ, nhất định có kẻ tung tin đồn, con thông thuộc kinh sách, là người giữ lễ, sao có thể làm chuyện đó."

Lữ Lộc nhìn Lưu An đùng đùng nổi giận thì giật mình, hỏng rồi, thái tử càng lớn càng giống bệ hạ.

"A phụ nói đi, ai tung tin đồn phía sau, con không bỏ qua cho hắn." Lưu An hùng hồn tuyên bố:

"Ta tận mắt nhìn thấy."

Tích tắc đó Lưu An như con gà bị bóp cổ, không thốt ra được lời nào.

"Yên tâm, chỉ cần con làm tốt, chuyện này ta sẽ không nói với a mẫu và đại mẫu con, con làm không tốt, ta bảo Lục Giả đăng lên báo."

"A phụ, con là nhi tử của người mà." Lưu An nhìn a phụ dương dương đắc ý, nhỏ giọng lẩm bẩm:

"Được rồi, buổi tối nhớ về hoàng cung một chuyến, a mẫu con có chuyện tìm con."

"Vâng!"

Lưu Trường bấy giờ mới dẫn Lữ Lộc rời Thực hóa phủ, trên xe Lưu Trường nói:" Lộc, trẫm nghĩ ra một cách kiếm tiền, ngươi xem hiện thương nghiệp các nơi tấp nập như thế, vấn đề lớn nhất là gì?"

"Thần ngu độn không biết ạ." Lữ Lộc rất biết điều:

"Là tiền, thương cổ mỗi lần tới nơi khác đều phải mang theo rất nhiều tiền, tiền lại nặng, bất tiện. Trẫm nghĩ tới dùng thứ tiền thuận lợi hơn thay thế, Khúc nghịch hầu nói không thể .... Trẫm nghĩ, nếu ngươi thiết lập tiền trang ở các thành thị chủ yếu, thương cổ có thể gửi tiền ở Trường An, rút tiền ở Hàm Đan, có phải tiện hơn không? Ngươi có thể lấy tỉ lệ nhất định không lỗ." Lưu Trường kích động vẽ ra cái bánh lớn cho Lữ Lộc:" Ngươi có uy vọng, có địa vị, người khác không sợ ngươi nuốt mất tiền, đây là chuyện đại lợi."

Lữ Lộc đã quen với việc bị bệ hạ lấy ra làm thí nghiệm, làm đá dò đường, xem xem có thành công hay không? Hắn cũng sẵn lòng, trong quần hiền hắn vô dụng nhất, Tiêu Diên đã là quốc tướng, Hạ Hầu Táo còn làm thái uy rồi.

Đương nhiên luận địa vị, hắn là "chân chó số một" của hoàng đế, nhưng luận công tích, không cách nào so được, đám bằng hữu đều cai trị quốc gia, thảo phạt kẻ địch, mỗi mình là tầm thường.

Lữ Lộc tuy không nói ra, nhưng trong lòng khao khát làm được chuyện gì đó, để có vị trí trong quần hiền, chứ không phải chạy vặt cho Lưu Trường.

Tuy hắn không thể theo kịp hùng tâm tráng chí của bệ hạ, nhưng nguyện vì bệ hạ xua tan bớt sương mù.

"Bệ hạ, thần làm sao để đề phòng người ta ngụy tạo bằng chứng, lấy tiền của tiền trang?"

"Cái này trẫm không giúp được ngươi, ngươi đi tìm Trần Đào, có lẽ bọn họ giải quyết được."

Rất nhanh bọn về tới hoàng cung, vừa đi vào Hậu Đức Điện thì nghe thấy tiếng chuyện trò.

"Bọn muội muốn rèn luyện con, ta đồng ý, nhưng không thể ngược đãi nó, nó mới mười lăm tuổi, nếu làm sai thì sao? Tương lai sao làm hoàng đế được? Đó không phải là đả kích nặng nề với uy vọng của nó à?"

"Nó là thân sinh nhi tử của muội đấy, vậy mà lúc thì vụ nông, lúc ra chiến trường, giờ thì làm quan."

Tào Quật tới hiển nhiên vì trút giận cho do tử.

Tào Xu bị huynh trưởng mắng cũng đành chịu, nàng chẳng biết giải thích làm sao."

"Ha ha ha, thê huynh tới rồi, sao không nói một câu."

Lưu Trường cắt lời Tào Quật, cười ha hả ngồi xuống, Tào Quật vẫn nghiêm mặt, chẳng nể nang gì. Lưu Trường bảo Tào Xu chuẩn bị đồ ăn.

"Trẫm nghe chuyện của Thực hóa phủ rồi, còn chừng mười ngày nữa, khanh có thể dẫn thương cổ tới Thân Độc."

Tào Quật không phản đối, song sắc mặt khó coi.

Lưu Trường nói thêm:" Khanh bị thằng nhãi đó lừa rồi, tiền tài đất đai, gồm cả người nữa, trẫm cho nó rất nhiều thứ. Nó giả nghèo lừa khanh thôi, sao lại trách Xu?"

"Tương lai nó sẽ làm hoàng đế, giờ sai lầm còn sửa được, sau này sai lầm, trẫm khanh đều không còn thì hỏng."

Tào Quật không nói gì thêm, rất nhanh Tào Xu mang đồ ăn lên, Lưu Trường vừa ăn vừa uống rượu, dặn dò hắn chuyện cần chú ý trên đường đi, lần trước Lưu Trường chạy tới Hà Tây một chuyến không phải chỉ để chơi, mà là để mở đường.

Y làm mọi chuyện tựa hồ như gấp gáp, nóng đầu lên rồi quyết định, nhưng không mấy người hiểu y bỏ công sức thế nào.

Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com

Bình Luận (0)
Comment