Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 809 - Chương 810: Hoàng Hôn Của Hung Nô. (1)

Chương 810: Hoàng hôn của Hung Nô. (1)

Mặt trời vừa lên, ánh ban mai chiếu rọi tường thành, làm tường thành tỏa ra màu trắng nhợt nhạt.

Tường thành không cao, nhưng rất kiên cố, tọa lạc trên mảnh đất xám, trong thành rất đơn giản, nơi này từng là thành trì phồn hoa, nhưng nay kiến trúc hùng vĩ thành đống đổ nát, phân bố quanh đó là những căn nhà thấp lè tè.

Bách tính nơi này không giống bách tính Đại Hán, bọn họ gần như không đi giày, chân đất, mày rậm trán cao. Có quan viên cưỡi ngựa rống gì đó, đi qua đi lại trên đường, bụi đất mù mịt, tay cầm roi dài, làm bách tính đi nhanh hơn.

Đây chính là thành Bố Khả Pháp Lạp trong phạm vi thế lực của Hung Nô, vốn là của vương triều Khổng Tước, là cánh cửa phía đông bắc của vương triều. Sau khi vương triều diệt vong, kẻ thống trị nơi này thay đổi liên tục, tên thành cũng thay đổi không ngừng, một tòa thành phồn vinh đã thành tòa thành đổ nát, bách tính vẫn không ít.

Nơi này có hơn mười vạn bách tính, vì gần nơi này có mỏ quặng, Hung Nô rất coi trọng nơi này, ép bách tính khai khoáng luyện sắt.

Một người Hung Nô buộc ngựa vào cọc, ngáp dài thay giáp và cung nỏ, đi lên tường thành, nhìn ra ngoài mắng:" Vì sao không để người Thân Độc giúp chúng ta thủ thành? Hôm qua ta vừa cướp được một đôi tỷ muội, chưa hưởng thụ đủ đã phải thủ nơi này."

"Đúng thế, rõ ràng người Thân Độc có thể thủ, vẫn muốn chúng ta làm ... Chẳng biết đại thiền vu nghĩ gì. Còn nói người ngựa không được chia tách, đi đâu cũng phải đưa ngựa theo. Còn không cho chúng ta ăn mặc trang phục đẹp."

"Thế đã là gì, hắn còn nói không được giết người cướp của, còn bắt chúng ta học ngôn ngữ của chúng, việc quái gì phải học?"

Sĩ tốt Hung Nô rất bất mãn với Kê Chúc.

Kê Chúc vì có thể nhanh chóng kiến lập nền thống trị Thân Độc, tiến hành một loạt cải cách, bao gôm thiết lập pháp luật đơn giản, không cho sĩ tốt xâm phạm người Thân Độc trong nước, ước thúc hành vi của họ.

Người Hung Nô không hiểu được, bọn họ thấy, ở thảo nguyên đã khổ lắm rồi, giờ khổ tận cam lai phải hưởng thụ chứ? Thân Độc giàu có như vậy khiến nhiều người nhanh chóng sa đọa, chìm vào hưởng lạc.

Bọn chúng ở Thân Độc gần như muốn làm gì là làm, thấy nữ tử nào xinh đẹp là bắt về, thiếu đồ thì đi cướp. Kê Chúc ra sức ước thúng, làm chúng không hiểu.

Vì thế bất mãn với Kê Chúc ngày một lớn.

Đám người Hung Nô đang cằn nhằn thì chợt thấy ở xa bụi mù mịt, mặt đất như rung lên, tiếng vó ngựa quen thuộc làm họ nhận ra trước cả khi bóng dáng kỵ binh xông tới.

Người Hung Nô thất kinh, hét chói tai:" Người Hán, là người Hán, chúng tới cướp rồi."

"Người Hán sao lại ở đây?"

"Mau, mau đóng cửa thành."

"Đốt phong hỏa!"

Người Hung Nô hành động nhanh chóng, cổng thành từ từ đóng lại, người Thân Độc trong thành chưa biết gì, kinh ngạc nhìn bọn họ. Kỵ binh địch tới gần, người Hung Nô vội giương cung bắn, chỉ là số lượng quá ít, vội vàng la hét lệnh, người Thân Độc thủ thành.

Đúng lúc này kỵ binh người Hán phóng ra mưa tên, đội kỵ binh này trên vạn, mưa tên nhanh chóng bao phủ tòa thành, người Hung Nô chưa kịp trốn liền bị bắn xuyên.

Đây là cảnh hoang đường, người Hung Nô thì thủ thành, kỵ binh người Hán thì áo ào lướt ngựa qua, trút xuống cơn mưa tên.

Thế rồi người Hung Nô chẳng biết chuyện gì xảy ra, chỉ nghe thấy tiếng nổ cực lớn, khói đen bốc lên, cổng thành sụp đổ.

Kỵ binh người Hán vào thành rồi.

Chu Á Phu sai người cắm cờ trên tường thành, lau máu trên mặt, nhìn quan viên Thân Độc quỳ dưới đất.

"Tướng quân, mạt tướng đã hỏi rồi, còn hai thành nữa là tới vương triều của kẻ giết vua." Lư Tha Chi cung kính báo:

"Ừ, sắp xếp cho số quan viên này, ngươi biết nên làm thế nào, để lại bốn trăm người, số còn lại theo ta, tiếp tục tiến lên."

"Vâng!"

Lập tức Lư Tha Chi đi tìm phiên dịch, trao đổi với quan viên đương địa, đám quan viên đầy kinh sợ, đám người Hung Nô cưỡi trên đầu họ thời gian dài, không ngờ trước mặt những người xa lạ này lại yếu ớt như thế. Bọn chúng còn có thể dùng thần lệnh, phá cổng thành, đám quan viên mê tín quỳ rạp xuống đất.

Chu Á Phu đứng trên tường thành nhìn ra xa.

Còn hai tòa thành nữa, hắn có thể liên hệ với người vương triều Tốn Gia của kẻ giết vua rồi rồi, đánh hạ những người này thì dễ, nhưng người Hung Nô cắn trả nhanh thôi, muốn giữ được nơi này không dễ.

Tuy nói chủ lực Hung Nô bị thái úy níu chân ở phương bắc, nhưng Kê Chúc không phải kẻ ngốc, hắn sẽ nghĩ ra cách ứng phó.

Mình phải làm sao đây?

Khi Chu Á Phu xuất chinh, thái úy không nói gì cả, hắn biết, đây là khảo nghiệm của thái úy với mình, ông ấy muốn xem rốt cuộc mình sẽ làm gì.

Trầm tư rất lâu đến khi Lư Tha Chi quay lại bên cạnh, hắn nói:" Tha Chi, nếu ta cho ngươi bốn nghìn kỵ binh, ngươi có thể công phá hai tòa thành phía trước không?"

Lư Tha Chi ngớ người, gật đầu:" Bốn nghìn là đủ rồi."

"Công thành xong, ngươi phái người đi liên hệ với Tốn Gia vương, thương lượng chuyện đất đai. Đại Hán cách nơi này quá xa, giữ không được, để họ giữ thay, tiện sau này kết nói với Đại Hán."

"Mạt tướng hiểu hiểu, nhưng tướng quân chỉ còn 8000 kỵ sĩ thì thủ được không?"

"Ai nói ta muốn thủ?"

"Hả?"

Ngoài tòa thành phía bắc, quân Hán đã đóng một thời gian rồi, hai bên giao chiến có thắng có bại, nhưng Hàn Tín đã bao vây ba mặt tòa thành này, vì nằm ở cửa núi, nên chỉ còn đương lui là an toàn.

Kê Chúc trong thành, ngồi ở vương cung xem chiến báo các nơi đưa lên.

Hộ Đồ đứng bên cạnh, so với trước kia, cả hai huynh đệ đều thay đổi rất nhiều, hắn béo lên, mà không phải chỉ là béo thường đâu, cả người biến thành núi thịt. Hắn ngồi đó thôi đã thấy mệt rồi.

Còn Kê Chúc thì càng gầy, mặt tái nhợt, trán lấm tấm mồ hôi, tay trái run run, trước đó bị thương, sức khỏe không tốt.

"Huynh trưởng, rút đi, chúng ta không đánh được quân Hán đâu, chúng có quỷ thần giúp, biết gọi sấm sét."

"Nói năng lung tung, bọn chúng làm ra thứ mới thôi, uy lực của nó có hạn, muốn nổ tường thành không dễ. Trong thành có bảy vạn sĩ tốt tinh nhuệ, thứ đó có mạnh tới mấy cũng không phá được. Mục đích của chúng cũng không ở đây."

Kê Chúc nói tới đó thì ho một tràng dài, người cũng lảo đảo.

Hộ Đồ sốt ruột:" Huynh trưởng, huynh bị bệnh tới hồ đồ rồi, chủ lực quân Hán ở đây, nhưng huynh lại điều binh tới phía nam. Nếu người Hán ùa hết lên, chúng ta sẽ chết ở đây."

"Ta ..." Kê Chúc mặt đỏ bừng bừng, nắm chặt tay hồi lâu mới bình tĩnh được:" Đệ đệ, mục đích của người Hán là lấy được con đường thông với Thân Độc, chúng mà thành công, chúng ta sẽ làm sao?"

"Nhưng nếu vương thành bị trống, sẽ rơi vào tay chúng, thám mã đã báo, kỵ binh người Hán đang phát động tập kích vương thành."

"Hộ Đồ, đánh với người Hán đừng so đo được mất một hai thành trì, phải xét tới đại cục, phải biết chiến lược của chúng mà phá. Đây là mưu của kẻ địch, chủ lực của chúng ở đây là vì sợ ta biết chiến lược của chúng, không dám điều đại quân đi." Kê Chúc chỉ bản đồ:

"Đệ không cần ở đây nữa, dẫn năm vạn tinh nhuệ, tập kích quân Hán, cắt đường lui của chúng ... Đệ xem ..."

"Thấy mấy ngọn núi này không, bất chấp mọi giá xây quan ải ở đây, kiên cố vào, chỉ cần khống chế mấy sơn khẩu này, dù chúng tinh nhuệ tới đâu cũng không phá được."

Hộ Đồ gật đầu liên hồi, chợt nhớ ra cái gì, hỏi:" Huynh trưởng, đệ đưa tinh nhuệ đi rồi thì chỗ này làm sao?"

"Ta sớm đá thông báo cho các bộ chiêu mộ sĩ tốt rồi, sau khi đệ đi, hẳn viễn binh sẽ tới." Kê Chúc bình tĩnh nói:" Làm theo lời ta, phải kiến lập thiện chí với Thân Độc, thảo phạt kẻ giết vua, sẽ đứng vững chân ở đó, hiểu chưa?"

"Đệ hiểu."

"Đi đi." Kê Chúc cười vỗ vai đệ đệ:

Hộ Đồ rời vương cung, nụ cười của Kê Chúc cũng biến mất, thu bản đồ lại, dùng nến đốt đi, lớn tiếng ra lệnh:" Người đâu, lấy giáp cho ta."

Bình Luận (0)
Comment