Ngoài thành, Hàn Tín đang bình tĩnh quan sát phương xa, ông ta ở đây hao phí lương thực quá nhiều, Chu Á Phu làm việc chậm chạp, mấy tháng rồi chưa mang được Thân Độc vương về, thực làm người ta thất vọng.
Thời gian tiếp theo đó, quân Hán lại phát động mấy đợt công thành, đều bị địch đánh lui.
"Thái úy, không ổn rồi." Hạ Hầu Anh đứng bên Hàn Tín, sắc mặt nặng nề:
"Không ổn chỗ nào?"
"Địch vẫn còn đấu chí, phản kích rất mạnh, nhưng lực độ đang yếu dần, tuy nói trước đó bọn chúng không ngừng điều binh rút lui, nhưng mà mạt tướng thấy lần này khác lắm ..."
Hàn Tín ngẩng đầu lên quan sát, thậm chí có một cánh quân đã đánh sát tới tường thành:" Không xong, tấn công, toàn lực tấn công."
Quân Hán vốn tấn công để vây hãm, nhưng bây giờ thực sự muốn phá thành rồi, giáp sĩ ồ ạt la hét xông lên. Trên tường thành Kê Chúc vung loan đao, người Hung Nô không ngừng xạ kích, hai bên bắn lẫn nhau, tên bao phủ bầu trời. Thương vong của quân Hán rất cao, dù có thuốc nổ cũng không dọa được người Hung Nô.
Quân Hán vẫn tiến công liên tục, chiến trường đã tới tường thành, hai bên chém giết kịch liệt. Chập tối, người Hung Nô lui về thủ vương cung, tiếp tục kháng cự.
Hạ Hầu Anh lấy thân làm sĩ tốt, công phá được đại môn.
Khi bọn họ xông được vào vương cung thì Kê Chúc cầm đao, được hơn mười người Hung Nô hộ vệ, âm u nhìn họ.
Kê Chúc biết mình chẳng sống được bao lâu nữa, cái thân thể này không chịu nổi, hắn cũng chẳng có viện binh nào cả, chỉ ở lại đây cầm chân Hàn Tín.
Nhìn Hạ Hầu Anh tới, hắn cười to.
Hộ Đồ lúc này hẳn đã tới phía Nam, đợi hắn giết được kỵ binh Đại Hán, giết vào Tốn Gia, chặn mấy ngon núi, quân Hán dũng mãnh tới mấy làm được gì? Chúng có lương thực mà viễn chinh à? Hung Nô chỉ cần khống chế được yếu đạo mậu dịch sẽ có cơ hội thứ hai.
Kê Chúc rống lên, dẫn người xông vào Hạ Hầu Anh.
Và rồi hùng chủ của Hung Nô ngã xuống, trường mâu đâm xuyên qua thân thể hắn.
Kê Chúc ngã xuống, rốt cuộc khép mắt lại.
Trong ngoài thành trì, khói đen cuồn cuộn.
Sĩ tốt quân Hán đang thu dọn thi thể, trừ thi hài nhà mình phải đưa đi, thi thể của người Hung Nô cũng phải chôn cất hoặc thiêu hủy. Đây là kinh nghiệm tới từ thời Chiến Quốc, sau mỗi trận đại chiến, nếu không xử lý thi thể, để mặc ở chỗ hoang dã, tựa hồ nơi đó gặp lời nguyền nào đó, bệnh tật hoành hành, bọn họ không giải thích được, nên quy kết cho quỷ thần.
Hàn Tín được đông đảo tướng lĩnh tháp tùng tới cổng thành thì gặp Hà Hầu Anh trở về.
Hạ Hầu Anh bẩm báo:" Thái úy, bên cạnh Kê Chúc không nhiều sĩ tốt, chúng rời đi cả rồi, không biết bọn chúng nội chiến, hay là nghĩ quân ta không dám cường công, điều binh quá nhiều."
"Khả năng hắn ý thức được mình đi không được nữa, thời gian không còn nhiều, giao hết tinh nhuệ cho đệ đệ, bản thân ở lại cầm chân chúng ta. Hộ Đồ lúc này chắc chắn đã bao vây Chu Á Phu, đồng thời chuẩn bị rút hẳn vào Thân Độc, chặn núi ... Lãnh thổ ngoài Thân Độc bọn chúng từ bỏ rồi, hơn nữa còn thiêu hủy, phá hoại." Tin tức về sức khỏe của Kê Chúc không phải bí mật gì nữa, Hàn Tín nhanh chóng đoán ra nguồn cơn, nói rất kiên quyết:
Hạ Hầu Anh cả kinh:" Nếu vậy chẳng phải Chu Á Phu nguy hiểm rồi sao ... Thái úy, xin cho mạt tướng cứu viện ngay!"
Không chỉ ông ta mà cả đám tướng quân khác đều giật mình, đường đường Hung Nô vương mà hi sinh bản thân để phá chiến lược Đại Hán, người này không biết nên nói có gan, hay là bị điên.
Còn Chu Á Phu, triệt hầu trẻ nhất, là chí hữu của bệ hạ, nếu hắn xảy ra chuyện, thái úy có lẽ không sao, chứ bọn họ, có khi bị bệ hạ xé xác.
Nghĩ tới gương mặt phẫn nộ của bệ hạ, dù là tướng quân thân kinh bách chiến cũng rợn người.
"Trước đó ta phòng bị Hung Nô vì Kê Chúc thống soái chúng, chứ còn Hộ Đồ à, hắn làm gì có thực lực? Đám người Hung Nô giờ chỉ lo hưởng lạc, mất đi ý chí đối kháng với chúng ta rồi."
"Thả hết tù binh ra, để bọn chúng đem tin cái chết của Kế Chúc truyền đi các nơi ... Chúng ta không cần cứu viện, chỉ cần không ngừng truyền bá tin Kê Chúc đã chết là được." Hàn Tín ra lệnh:" Huống hồ Kê Chúc đã đốt hết lương thảo trong thành, chúng ta thiếu lương, muốn tăng viện cũng không được."
Hạ Hầu Anh vẫn lo:" Nếu Chu Á Phu có chuyện gì ..."
"Hừ, hắn không phải là đối thủ của Kê Chúc thì có thể nói là còn trẻ không có kinh nghiệm, nếu ngay cả Hộ Đồ mà cũng không thắng nổi thì chết đi cho rồi!" Hàn Tín phất tay bỏ đi:
Đám tướng lĩnh tức thì không nói lên lời.
Khi tin tức về cái chết của Kê Chúc truyền đi khắp nơi, thủ lĩnh các bộ Hung Nô chuẩn bị hợp binh với Hồ Đồ liền do dự. Trong người Hung Nô cũng có chia rẽ lớn, nhất là đám cao tầng đã không còn tâm tư đấu với Đại Hán nữa.
Kê Chúc xây dựng tường lũy, tích trữ lương thảo, tập kích thương đội Đại Hán, trong mắt đám thủ lĩnh, đúng là tự chuốc khổ vào thân. Nơi này rộng lớn như thế, người Hán thích làm gì thì làm, dù sao chúng cũng không có sức viễn chinh, đi trêu chọc vào chúng làm gì, yên tâm gây dựng địa bàn, hưởng thụ vinh hoa phú quý có phải hơn không?
Nay đại thiền vu không còn nữa, mệnh lệnh của hắn cũng không cần nghe rồi.
Còn Chu Á Phu lúc này đang giết thẳng tới vương thành, Hộ Đồ thành công chặt đứt đường lui của hắn, hai bên giao phong mấy lượt.
Trong quá trình đó Chu Á Phu thể hiện sự bình tĩnh chưa từng có, hắn ra sức né tránh giao chiến chính diện với địch, không ngừng bỏ chạy, làm Hộ Đồ phải chia quân. Tiếp đó lại phản kích quân đội chia ra của Hộ Đồ, làm trọng thương người Hung Nô truy kích.
Hộ Đồ không vội lệnh các bộ Hung Nô các nơi chặn đường.
Đúng lúc này hắn nghe tin từ tiền tuyến về, đại thiền vu chết rồi.
Hộ Đồ hoảng sợ, sai người xác thực, bỏ lỡ thời cơ tốt nhất truy kích Chu Á Phu, còn về thủ lĩnh các bộ tiếp nhận mệnh lệnh chỉ vờ vịt ứng phó, thậm chí có kẻ bỏ thành.
Cái chết của Kê Chúc thay đổi hoàn toàn thế cục.
Hung Nô đại loạn, Hộ Đồ không thể thực hiện an bài của Kê Chúc, trong lòng vô cùng bi thương.
Kê Chúc tính hết rồi, nhưng hắn quên, đệ đệ hắn không còn là dũng sĩ năm xưa nữa, hắn mất nhuệ khí rồi, vì thế vứt bỏ yếu đạo mà Kê Chúc lấy mạng tranh thủ thời gian cho hắn.
Hộ Đồ cho rằng thủ nơi này chẳng ích gì, dễ bị người Hán tập kích, không bằng tới phía Đại Hạ, ở đó muốn làm gì thì làm.
Thế là hắn dương dương đắc ý rút lui.
Chu Á Phu vốn tưởng sẽ có một trận ác chiến, không ngờ lại đầu voi đuôi chuột như thế. Kê Chúc không còn, người Hung Nô mất đi hùng tâm tráng chí, Hộ Đồ thậm chí oán trách, không phải ca ca suốt ngày lo đấu với quân Hán, mình đã chiếm Đại Hạ rồi, đâu phiền toái thế này.
Còn về phần Lô Tha Chi, lúc này đã liên hệ được với vương triều kẻ giết vua.
Bọn họ biết cái đế quốc phía đông đã mở con đường máu qua người Hung Nô tới gần họ, tâm tình rất phức tạp, vừa sợ hãi, lại vừa ngưỡng mộ.
Hai bên tiếp xúc rất nhanh có kết quả, Tốn Gia đối phó với Hung Nô đã vất vả lắm rồi, gặp phải quân Hán mạnh hơn gấp bội, làm sao có sức chống đỡ.
Ngược lại quân Hán không chuẩn bị viễn chinh nơi này, chỉ muốn thiết lập thương lọ.
Mới đầu phía Thân Độc còn có chút dè chừng, sợ đuổi được sói thì lại đón lấy hổ, nhưng sau khi biết ý nguyện phía quân Hán thì thái độ thay đổi, tiếp đãi sứ tiết long trọng.
Đôi bên nhanh chóng đạt được nhất trí nhanh tới không ngờ.
"Tướng quân!"
Lư Tha Chi dẫn quân về, gặp được Chu Á Phu cũng đang từ chỗ người Hung Nô về, sắc mặt Chu Á Phu không tệ, như gặp được chuyện gì vui, Lư Tha Chi cũng thế.
Hai người vừa gặp nhau, Chu Á Phu nắm tay hắn kéo vào phòng trong:" Thế nào?"
"Thần không ngờ thiên hạ lại có quốc gia đặc biệt như thế, Tốn Gia đồng ý rồi, còn nói sẽ tặng cho chúng ta 20 vạn nô lệ xây dựng hoàng lăng."
"20 vạn à?" Chu Á Phu giật nảy mình:" Sao lại nhiều thế, nước Tây Đình mới có bảy tám vạn nhân khẩu."
"Tướng quân có điều chưa biết, quốc gia bọn chúng có trăm vạn nhân khẩu, nhưng nô lệ chiếm đa số, ở đó nô lệ không phải là người, có thể tùy ý đánh giết ... Đến Thân Độc đúng là chính xác, lương thực của bọn họ cũng rất nhiều."
"Với nhân lực, vật lực như thế, Đại Hán muốn xây dựng một trì đạo tới Khổng Tước cũng không phải là không thể."
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com