Trương Bất Nghi vừa tới gần Hậu Đức Điện liền nghe thấy tiếng gầm phẫn nộ của bệ hạ, hắn đứng lại lắng nghe, đại khái là bệ hạ đang giáo huấn con cháu tông thất nào đó.
So với trước kia tính khí bệ hạ đã tốt hơn nhiều, ít nhất đã không tùy tiện đánh người như trước.
Gần nhất bệ hạ đánh người là đánh thái phó, vị Hảo huynh đệ của Nguyệt thị cũng không thoát nạn, nguyên nhân là do quản giáo không nghiêm, để người dưới buôn bán chiến mã tùy tiện.
Đương nhiên đánh nhau vẫn ngồi uống rượu với nhau.
Hảo huynh đệ là người Nguyệt Thị, cho nên hắn rất cẩn thận, đối với người dưới cũng khách khí, không có cái uy của cửu khanh. Lưu Trường tức giận ở chỗ đó, trẫm cho ngươi làm cửu khanh ngươi coi mình là tên chăn ngựa.
Càng nói càng giận, thế là đánh người.
Lưu Trường nói với hắn, ngươi không cần vì bản thân là người tái ngoại mà xem nhẹ mình, bày uy thế cửu khanh ra, không được để đám người dưới trèo lên đầu, hãy phát huy bản tính man di của ngươi. Ngươi sợ người ta nói mình man di à, kẻ không phải man di còn làm chuyện man di, ngươi là man di lại đi làm những chuyện giả dối làm gì?
Hảo huynh đệ cùng bệ hạ uống rượu xong, xoa tóc, cởi phăng cao trên, về tới phủ, dùng roi quất đám người dưới bất kính với mình, vừa quất vừa hô to, ta là man di.
Trương Bất Nghi đi vào điện bái kiến, Lưu Trường mừng rỡ:" Ha ha ha, rốt cuộc ngươi đã xong việc rồi, vào đây."
"Thần vô năng, vì vài chuyện làm lỡ dở, không thể tới hầu hạ bệ hạ, xin bệ hạ trị tội."
"Được rồi, không nói cái đó nữa."
Trương Bất Nghi ngồi bên cạnh Lưu Trường nhìn hai thiếu niên quỳ ở giữa điện nhận giáo huấn, một là Lưu Hỉ nhi tử Thành Dương vương Lưu Chương, một là Lưu Tầm nhi tử Triệu vương Lưu Như Ý.
Lưu Trường tiếp tục mắng:" Hỉ, a phụ ngươi ra ngoài làm việc, ngươi liền làm bậy chứ gì? Lại còn bị đình úy bắt dễ dàng như thế, mất mặt trẫm. Nếu đình úy còn tới bẩm báo, trẫm đánh gãy chân ngươi."
"Đại phụ, sau này cháu sẽ không để đình úy bắt nữa."
"Hử?"
"Cháu sẽ không nghịch nữa."
Lưu Trường nhìn sang Lưu Tầm:" Ngươi nữa, thằng nhãi, trẫm thấy ngươi ngoan ngoãn, biết lễ nghĩa, để ngươi tới thái học. Ngươi lại theo tên này, ra ngoài uống rượu, đánh nhau với đám ác thiếu gia, giỏi! Đánh nhau giỏi thế, có muốn thử với trẫm không?"
"Trọng phụ, cháu không dám."
"Được rồi, cút xéo cho trẫm."
Hai tiểu tử cuống cuồng bỏ chạy, Lưu Trường vẫn mắng:" Mấy thằng nhãi không nên hồn, đúng là khó bảo cực điểm! Trong con cháu tông thất, không đứa nào tin được, chư hầu vương Đại Hán mà toàn thế này thì Đại Hán nguy rồi."
Trương Bất Nghi cười, thực ra khi đám Lưu Trường còn chưa lớn, quần thần cũng nghĩ, chư hầu vương tương lai đây à? Đại Hán nguy rồi.
"Bệ hạ, tính thiếu niên thôi mà, thêm thời gian ắt thành tài, bệ hạ đừng giận."
Lưu Trường lắc đầu, ổn định lại tâm tình:" Nghe nói ngươi bận chuyện đất đai hộ tịch, thuận lợi chứ?"
"Nhờ hồng phúc bệ hạ, mọi chuyện thuận lợi."
"Ha ha ha, không phải là Trương tướng dạy ngươi sao? Sao lại là hồng phúc của trẫm?"
Trương Bất Nghi khinh thường:" Nếu không có bệ hạ cải tiến con số, biện pháp của Trương Thương chẳng ích gì."
"Ngươi nói có lý lắm, toàn là công lao của trẫm."
Đôi quân thần trời sinh một cặp này càng nói càng vui vẻ, thế là Lưu Trường sai ngươi mang rượu thịt lên, lại dặn cận thị không được làm phiền, đóng cửa lại. Quân thần vui vẻ hưởng thụ thế giới hai người?
"Bệ hạ thánh minh!"
"Bệ hạ nhân nghĩa ..."
"Chí hướng của bệ hạ đúng là ..."
Không cần biết Lưu Trường nói gì, tóm lại nghe vào tai Trương Bất Nghi đều là đúng hết, thế nên Lưu Trường ăn rất ngon miệng, khi lưng lửng bụng rồi mới nói " Được rồi, đừng tâng bốc trẫm nữa. Trẫm có một việc chỉ mình ngươi mới làm được đây."
Trương Bất Nghi đặt đũa xuống, thẳng lưng nghiêm mặt:" Xin bệ hạ sai bảo."
Lưu Trường thở hắt ra một hơi:" Mấy năm qua trẫm không ngừng viết thư cho Lưu hầu, tìm kiếm sách lược trị quốc, nhưng chưa từng được trả lời. Trẫm mấy lần phái người đi tìm tung tích ông ấy, nhưng không tìm được. Nay bên cạnh trẫm tuy có chí sĩ mưu trí, nhưng khó hạ quyết tâm, nếu có Lưu hầu giúp trẫm, bày kế sách, bàn được mất của hưng nông trợ thương, trẫm mừng lắm."
Trương Bất Nghi cúi đầu:" Bệ hạ, thần cũng mấy lần viết thư mà không được hồi âm, bào đệ thần nói, a phụ từ khi vào núi tu đạo thì không rõ tung tích, sinh tử không rõ, chẳng biết phải làm sao?"
"Ông ta đi theo phương sĩ vào núi, núi đó lớn, trẫm nghĩ đi nghĩ lại, rốt cuộc nghĩ ra một cách."
"Ồ, bệ hạ nghĩ ra cách gì ạ?"
"Đốt núi, ép ông ấy ra."
Trương Bất Nghi nhảy dựng lên:" Bệ hạ, không được! Năm xưa Tấn Văn Công đốt núi ép Giới Tử Thôi ra, kết quả bức tử ông ấy."
"Hả, kế sách cao thâm như thế mà sớm có người nghĩ ra à?" Lưu Trường kinh ngạc khen:" Không hổ là Tấn Văn công, suy nghĩ thật giống trẫm."
"Ngươi yên tâm, trẫm không làm thế, khi trẫm nói với Lộc, hắn sợ quá quỳ xuống, thiếu chút nữa quỳ chết luôn rồi. Có điều hắn không nhắc tới Tấn Văn công."
Trương Bất Nghi lau mồ hôi trán:" Thế là tốt nhất ạ."
"Trẫm muốn dùng ngươi dụ ông ấy ra."
"Ý bệ hạ là ..."
"Ngươi vờ bệnh nặng, viết thư cho đệ đệ, nói thời gian không còn nhiều. Trẫm nghĩ, Lưu hàu dù chặt đứt lòng thế tục, biết nhi tử bệnh nặng, cho dù không tới, thế nào cũng viết thư thăm hỏi phải không?"
"Nhưng a phụ thần nhìn thấu thì sao? Liệu ông ấy có tin không?"
"Trẫm cũng không biết."
Lưu Trường không dám chắc, dù là đối diện với Trần Bình, y cũng có cách đối phó, nhưng Trương Lương cho y cảm giác, ông khác với tất cả mọi người. Dường như chỉ cần có ông, trên đời này mọi khó khăn đều có thể giải quyết.
"Nếu thế vậy từ mai thần sẽ bệnh nặng, đợi tin a phụ."
Vì cho thật một chút, Trương Bất Nghi uống say một phen, uống say tới bất tỉnh nhân sự được đưa về phủ của mình, hôm sau liền có tin, Trương tả tướng bệnh nặng không dậy được nữa.
Quần thần nghe tin mừng lắm.
Mọi người gặp nhau đều nói chuyện này!
"Nghe nói chưa, Trương tả tướng bệnh nặng."
"Ài, biết phải làm sao bây giờ."
Đại thần cố làm ra vẻ lo lắng, nhưng nụ cười trên mặt không cách nào che giấu được.
Thanh danh Trương Bất Nghi trong triều có thể nói là thối nát rồi, vì hắn luôn đứng về phía hoàng đế, vì lấy được thánh sủng, cả giang sơn cũng không cần, đúng là điên rồi.
Loại người như thế làm thừa tướng, đúng là sỉ nhục của các đại thần.
Hoàng đế mấy lần tới thăm Trương Bất Nghi, dáng vẻ trùng trùng lo âu.
Thư tín bay tới tấp tới đất Lưu.
Huyện Lưu.
Trương Ích Cương xem thư chỉ biết thở dài, thần sắc cực kỳ lo lắng.
A phụ cùng mấy phương sĩ rời đi, nói là vào núi sâu, muốn đắc đạo thành tiên, sau đó bặt vô âm tín, giờ huynh trưởng lại bệnh nặng.
Trương Ích Cương cũng không biết a phụ sống chết thế nào, mấy lần phái người cũng không tìm thấy, lòng càng thêm nặng nề. A phụ tuổi đã cao, mặc dù không muốn nghĩ thế, nhưng có lẽ a phụ thực sự không còn nữa, chỉ còn cách phái người đi khắp nơi truyền tin huynh trưởng bệnh nặng, hi vọng a phụ có thể về gặp một lần.
Chỉ là thời gian qua chẳng có chút tin tức nào.
A phụ không có nhà, vậy mình phải đi gặp huynh trưởng.
"Người đâu, chuẩn bị xe ngựa."
Khi Trương Ích Cương chuẩn bị lên đường thăm huynh trưởng thì có người tới, là lệ thần trong nhà, thần sắc kích động:" Có thư của gia chủ, có thư của gia chủ."
Trương Ích Cương cả kinh, vội vàng chạy ra, thấy một vị phương sĩ, vị đó tuổi đã cao, đang vuốt râu ngồi ở ngưỡng cửa, rất tùy tiện.
"Có phải Trương gia tiểu tử đấy không?"
"Đúng ạ, không biết ngài là?"
"Cái này cho ngươi."
Phương sĩ kia đưa thư ra, xoay người muốn đi, Trương Ích Cương vội ngăn lại:" Lão trượng, xin hỏi a phụ nay ở đâu?"
"Chỉ gặp nhau dưới chân núi, được ông ấy nhờ đưa thư, làm sao biết được, mau tránh đường, để quan phủ nhìn thấy phiền lắm." Phương sĩ đẩy Trương Ích Cương sang bên, vội vàng rời đi:
Trương Ích Cương run run mở thư ra, quả đúng là bút tích của a phụ, tổng cộng hai cái, nội dung làm Trương Ích Cương thất vọng. A phụ biểu thị, mình một lòng tu đạo, đã được chính quả, sẽ không về nữa, bảo Trương Ích Cương đừng nhớ, một phong thư khác giao thư cho hoàng đế.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com