Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 812 - Chương 813: Quả Báo.

Chương 813: Quả báo.

Rất nhanh cả hai phong thư được đưa tới Trường An.

Lưu Trường mừng rỡ mở thư, nội dung trong thư rất đơn giản, nói mình vân du từ phương đã đắc đạo, bảo hoàng đế đừng tìm nữa. Cuối cùng ông viết suy nghĩ của mình với các chính sách triều đình, bao gồm cả hưng nông, trong thư viết, muốn hưng nông phải mở mậu dịch với bên ngoài, riêng nội lực là không đủ gánh vác chí hướng của bệ hạ.

Lưu Trường lật đi lật lại xem:" Cái này không phải viết gần đây, hai năm trước chúng ta ra thông báo, nếu viết gần đây cần gì đem sách lược đã chấp hành một lượt nữa."

"Chữ viết hơi run, giống viết trên xe ngựa, không thể nào viết trên xe ngựa vào ngày rời đi ... Trong thư không nói tới Trương Bất Nghi, chỉ nói dù bất kỳ chuyện gì cũng không về, đây là thư viết sẵn, ủy thác có người Trương gia tìm thì đưa tới."

Lữ Lộc ngạc nhiên:" Vì sao ông ấy làm thế ạ?"

Lưu Trường chua xót:" Có lẽ, ông ấy thực sự không còn nữa ... Xưa nay ông ấy luôn sợ phiền nhiễu."

Trương Bất Nghi đột nhiên khỏi bệnh, quần thần cảm khái lắm.

Sao lại khỏi nhanh như thế?

"Bệ hạ, nếu thực sự không được, để thần tới đất Lưu, suất lĩnh nhân mã các huyện xung quanh đi tìm, nhất định ..."

"Thôi." Lưu Trường xua tay:" Nếu không muốn gặp thì thôi vậy, trẫm xem thư biết ý ông ấy đã quyết, không giữ được đâu. Huynh đệ các ngươi bàn nhau xem có nên phát tang không, sau đó kế thừa tước vị."

Trương Bất Nghi vội lắc đầu:" A phụ nhất định còn sống, sao lại phát tang được?"

"Đi một cái bặt vô âm tín, khác gì đã mất. Có vài lời trẫm nói ra, ngươi đừng để bụng, trẫm thấy Lưu hầu sớm không còn nữa, sở dĩ ông ấy không nói là vì lo lâm chung bị quấy nhiễu. Ngoài ra lo ngươi kế thừa tước vị quá sớm."

"Vì sao ạ?"

"Ngươi còn trẻ đã làm quốc tướng, lại kế thừa tước vị, với tính của ngươi chẳng biết gây ra bao nhiêu họa, có lẽ đó là điều Lưu hầu lo lắng. Có điều rốt cuộc ông ấy nghĩ gì, ai có thể biết được."

Lưu Trường không nói chuyện Lưu hầu nữa, ông ta là thần tiên giữa nhân gian, chẳng thể lấy chuyện tầm thường níu kéo ... Nghĩ thông rồi, lòng không phiền muộn nữa, cùng Trương Bất Nghi tán gẫu trong cung.

"Bất Nghi, tin thái úy thảo phạt Thân Độc không che giấu được quần thần."

"Lần này huy động lương thực các người Tây Vực, Hà Tây, Lũng Tây, nước Đường, trẫm không nói cho quần thần, quần thần phẫn nộ. Vẫn cái giọng điệu đó, nói trẫm hiếu chiến, là hạng Kiệt Trụ, thậm chí đem chuyện này nói với thái hậu rồi."

Trương Bất Nghi đùng đùng nổi giận:" Đám chó già đó nào biết chí hướng bệ hạ, suốt ngày lải nhải, chẳng có tí thực tài nào. Bệ hạ, lần này là ai dâng thư, phải giết."

"Hơn hai mươi vị đại thần liên danh, đứng đầu là Quý Bố."

"A tên phản tặc Quý Bố, thần sớm nhìn ra hắn là loại bất trung, thân là xá nhân của bệ hạ lại đồng mưu với gian tặc! Bệ hạ, thần đi chém hắn ngay."

Trương Bất Nghi nói xong đi ngay, Lưu Trường vội vàng ngăn cản hắn.

"Nếu chỉ một hai người dâng thư ngươi đi giết cũng không sao, trong đó có tam công cửu khanh, làm sao ra tay được, nếu giết hết, ai giúp trẫm trị quốc. Chỉ cần trì hoãn thêm một thời gian, đợi tiệp báo truyền về là đám đó không nói nữa thôi."

"Vậy làm sao để trì hoãn thời gian?"

"Hay là giam hết vào đình úy, đợi chiến báo, nếu chém đủ địch rồi thì thả họ ra, nếu chém chưa đủ thì chém đầu họ."

Trương Bất Nghi thấy bệ hạ cười ha hả thì biết bệ hạ nói đùa thôi, miệng nói hung dữ đấy, nhưng bệ hạ không phải là người lạm sát, nói tới lòng dạ nhân hậu, ai bì được bệ hạ nhà mình?

Hai người vừa đi vừa nói chuyện, tiến vào trong đình, Lưu Trường đặt hai tay lên lan can, ngắm cảnh đằng xa.

Rắc !

"Bệ hạ cẩn thận!"

Trương Bất Nghi vội vàng đưa tay ra bắt lấy Lưu Trường, Lưu Trường loạng choạng, thiếu chút nữa ngã rồi, hoàn hồn lại, y nhìn lan can đột nhiên đổ xuống, lại nhìn hai tay mình:" Trẫm không hề dùng sức."

Trương Bất Nghi ngồi xuống quan sát:" Bệ hạ, có kẻ cố ý cưa."

"Trong hoàng cung lại có người muốn mưu hại trẫm à?"

Đúng lúc này bên mé phải đột nhiên truyền tới kêu sợ hãi.

Lưu Trường quay đầu sang.

Lưu Tứ đang ôm khúc gỗ còn cao hơn nó, kinh ngạc nhìn bọn họ.

"Không xong!" Nó hét lên, ném khúc gỗ, bỏ chạy:

Lưu Trường nhặt khúc gỗ lên, ra sức đuổi:" Hôm nay trẫm dứt khoát đánh chết thằng nhãi này."

Hai cha con đuổi nhau, Lưu Tứ không chạy thoát được a phụ, may mà gặp phải Tào Xu đi tới, nó nhào ngay vào lòng nàng:" A mẫu, a phụ muốn đánh con."

Lưu Trường đuổi tới, mặt đầy phẫn nộ:" Thằng nhãi này, còn chưa cao tới gối trẫm đã bắt đầu cưa đình của trẫm rồi, bỏ nó xuống, hôm nay trẫm phải đánh nát đít nó."

Tào Xu cũng thất kinh nhìn Lưu Tứ trong lòng:" Tứ, a phụ con nói thật không?"

"Con chẳng hiểu a phụ nói gì."

"Phun rắm, trẫm thấy ngươi ôm khúc gỗ."

Lưu Tứ bấy giờ mới nói:" Đều tại đại ca, đại ca nói bọn con phải học theo a phụ, còn nói a phụ hồi nhỏ rỡ đình làm máy dệt tỏ lòng hiếu thảo. Còn thấy a mẫu ngày ngày vì con giặt quần áo rất mệt, còn nghĩ cách làm cái máy giặt ..."

"Cái gì, đại ca ngươi vì muốn kế thừa hoàng vị nên phái ngươi đi mưu hại trẫm à?"

Tào Xu trừng mắt với Lưu Trường:" Con có lòng hiếu thảo, bệ hạ khỏe thế sao có thể đánh nó? Bị thương thì sao?

Lưu Tứ mừng rỡ, thơm liền mấy cái lên má Tào Xu.

"Đưa gậy đây để thiếp đánh."

Lưu Tứ kinh hãi muốn chạy, nhưng bị Tào Xu ôm chặt, nó quẫy đạp hai chân, hướng về phía Vĩnh Lạc cung hét lên:" Đại mẫu cứu cháu!"

Rất nhanh trong Hậu Đức Điện truyền tới tiếng ca của Cao hoàng đế, Lưu Trường nghe tâm tình tốt hơn không ít.

"Thằng nhãi này không giữ được nữa, phải phân phong thôi, phong tới Thân Độc, cho nó làm Khổng Tước vương. Để nó ở bên cạnh, trẫm sợ sớm muộn cũng không nhịn được mà đánh chết nó."

Lưu Trường gãi đầu, lần đầu tiên cảm nhận được thế nào gọi là báo ứng.

Thằng nhãi này giống mình quá, cứ nghĩ lại những chuyện mình làm với a phụ là y rùng mình, hồi ức thì mỹ hảo chứ nó xảy ra với mình thì kinh người lắm.

"Báo ứng, trước kia trẫm không nên tới Ba Thục."

Đối diện với gia sự của hoàng đế, Trương Bất Nghi không tiện nói gì, nhưng nghe nói tới phân phong thì y nói vào:" Bệ hạ, Tứ công tử nên phong tới Hoài Nam."

"Hả vì sao?

Trương Bất Nghi nghiêm túc nói:" Thân Độc quá xa, không phải nơi nay có thể phong được. Nay bệ hạ muốn cai trị nước nam, nước Ngô cường thịnh, bệ hạ và Ngô vương thân thiết không sao. Nhưng đời sau, quan hệ xa lạ, nước Ngô ắt uy hiếp tới triều đường, vậy cần một người cường thế tọa trấn Hoài Nam, trấn nhiếp toàn bộ nước phía nam, làm vây cánh cho triều đình. Hoài Nam không xa, lại giàu có, không cần thịnh trị, chỉ cần đừng tổn hại nơi đó là được."

Lưu Trường hừ một tiếng:" Các nước chưa phản, trẫm sợ nó phản trước tiên."

"Công tử Tứ tuy nghịch ngợm, nhưng tôn kính thái tử, lại tình cảm, trước kia Sở thái tử vì dọa Đại vương, công tử Tứ nhảy ra bênh vực ... Bệ hạ đừng lo."

"Thôi, đợi thằng nhóc đó lớn thêm vài tuổi hẵng hay."

Trương Bất Nghi rời hoàng cung, dùng tốc độ nhanh nhất về nhà, lập tức cầm bút viết thư, lần này hắn thống kê hộ tịch nhân khẩu, phát hiện một vấn đề lớn, đó là phân bố nhân khẩu cực đoan. Các nước Lương, Tề diện tích nhỏ, lại có trăm vạn bách tính, nước nam hay Hà Tây rộng lớn, lại quá thưa thớt.

Những người này sống hai bên sông, Triều Thác từng dâng thư nói, lũ ở Hà Thủy do bách tính ngày một đông phá hoại.

Không thể không di dời, chuyện này cũng có thể khiến quần thần phân tâm, không chỉ trích bệ hạ xuất binh nữa, một công đôi việc.

Lưu Nghiên thấy lương nhân bận rộn, không dám quấy rầy. Rất nhanh Trương Bất Nghi viết xong, gọi chúc quan tới.

"Đưa lá thư này cho Triều Thác, đợi hắn xem xong thì đưa về."

"Trương tướng, nếu hắn không chịu."

"Đánh ngất mang về."

"Vâng!"

Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com

Bình Luận (0)
Comment