Triều Thác xem thư mà nhíu mày.
Từ lâu hắn đã dâng thư, phải di dời bách tính Trung Nguyên, còn đưa ra biện pháp di dời không cần triều đình mang tiếng ác, đó là quyết đoán chặn đường sống của bách tính, để họ tử ý rời đi. Nhưng bệ hạ không cho, còn giam hắn vào đình úy, nhưng hắn không sửa, mấy lần dâng thư đều bị mắng té tát.
Xưa nay hắn là người không đạt được mục đích không thôi, dù bệ hạ muốn giết hắn, hắn cũng không muốn thay đổi suy nghĩ, được gọi là "Đại Hán đệ nhất đầu sắt", dù là Chu Xương, Tuyên Nghĩa, Trương Thích Chi cũng không bằng.
Đại khái hoàng đế không muốn nhìn hắn cho khỏi phiền, nên phái hắn và Thân Đồ Gia tới hai bờ Hà Thủy, phụ trách trị thủy.
Nay Triều Thác xem bức thư này, lòng đắc ý lắm.
Đây là thư Trương Bất Nghi sai người đưa tới, nói Trung Nguyên chật chội, dư đinh quá nhiều, tình hình nhân khẩu mất cân bằng cực độ, ảnh hưởng tới nông nghiệp, muốn di dân, nên mời Triều Thác về Trường An bàn bạc.
Triều Thác thu thư lại, hừ lạnh.
"Ta sớm nhìn ra vấn đề này, ba lần dâng thư cho bệ hạ, bệ hạ không chịu nghe. Nay Trương tả tướng muốn vì triều đình gánh tiếng ác, vì sao trước kia không nghe kiến nghị của ta."
"Vấn đề nhân khẩu phân bố không đều là do ta nhìn ra trước tiên, chỉ là trong triều không có người tài, tới nay không nhìn ra mà thôi. Nước Lương dù đất đai màu mỡ cũng không gánh nổi quy mô nhân khẩu hiện nay chưa tới năm năm sẽ xảy ra nguy cơ lương thực, tiếp đó là Tề, Sở."
Đám chúc quan không dám phụ họa, Triều Thác nhìn như đang mắng Trương tướng, nhưng hàm ý bày tỏ bất mãn với bệ hạ.
Chúc lại do Trương Bất Nghi phái tới đang đắn đo nhìn Triều Thác.
Triều Thác khinh bỉ:" Quần thần lúc nào cũng nói tới chữ trung, vì sợ mang tiếng ác mà che giấu bệ hạ, loại thế sao tính là hiền tài. Triều đình chỉ Trương tả tướng có thể coi là nửa hiền tài, còn lại đều là tiểu nhân!"
"Hiền năng như ta không thể dung hòa vào triều đình."
"Bệ hạ mà sớm dùng kế sách của ta thì đâu tới mức này."
Đột nhiên chúc quan do Trương Bất Nghi phái tới cung kính quỳ lạy:" Đây là mệnh lệnh của Trương tướng, xin ngài chớ trách."
Triều Thác ngớ ra:" Cái ..."
Rầm!
Đám chúc quan của Triều Thác sững sờ nhìn người kia vung gậy đánh ngất Triều Thác, sau đó nhanh nhẹ trói lại, sai người khiêng đi, hành động nhanh chóng dứt khoát không cho người ta kịp phản ứng ....
Không biết qua bao lâu, Triều Thác mơ mơ màng màng mở mắt ra nhìn quanh, tức thì phát hiện mình bị trói chặt, đang ở trên xe ngựa. Hắn ngửa đầu lên, nhìn thấy một người trẻ tuổi cung kính ngồi bên cạnh.
"Khốn kiếp! Ngươi muốn mưu phản à? Ta là thượng thư lệnh, mau thả ta ra."
"Triều công, đây là lệnh của Trương tướng, hạ quan không dám thả ngài."
"Trương Bất Nghi vì sao muốn bắt ta?"
"Trương tướng hạ lệnh, phải đưa ngài về, nếu ngài không chịu thì đánh ngất đưa về."
Triều Thác rống lên:" Ta có nói không đi không? Mau thả ta ra."
"Ta còn chưa nói, ngươi đã đánh rồi, mau thả ta ra."
"Ta dứt khoát sẽ không tha cho ngươi."
Suốt dọc đường, Triều Thác phẫn nộ gào thét, nhưng người trẻ tuổi không cần biết hắn nói gì, hầu hạ cung kính, chỉ là thả ra thì không.
Triều Thác mắng suốt ngày, mắng tới mệt mỏi, giọng điệu bắt đầu thay đổi.
"Nay ngươi có sáu giáp sĩ, ta không giỏi võ nghệ, ngươi thả ta ra thì có làm sao, ta sẽ theo ngươi về Trường An."
Người trẻ tuổi nghiêm túc nói:" Ngài không võ lực nhưng trí mưu siêu quần, hạ quan sợ bị lừa nên không dám thả!"
Triều Thác nhìn người trẻ tuổi đó, hai mắt hắn rất chân thành, Triều Thác không biết bên cảm tạ hắn đề cao mình hay là bi thương vì rơi vào tay thằng đại ngốc.
"Ngươi tên là gì?"
"Hạ quan Thạch Kiến, xuất thân thái học."
"Thủy hành đô úy Thạch Phấn là gì của ngươi?"
"Là a phụ."
Thủy Hành đô úy Thạch Phấn là quan viên phụ trách đúc tiền, vì tỷ tỷ gả cho Cao hoàng đế mà thành quan chứ chẳng có tài cán gì.
May là nơi làm việc của Triều Thác cách Trường An không xa, mấy ngày sau Triều Thác bị trói như heo được khiêng vào Trương phủ, Trương Bất Nghi nhìn cảnh này phun hết trà ra ngoài.
"Chuyện này là sao?"
Thạch Kiến tới báo cáo:" Trương tướng, hạ quan theo lệnh của ngài, đã đánh ngất Triều công đưa về."
"Ngươi thực sự đánh ngất hắn à?? Ta ..." Sắc mặt Trương Bất Nghi biến hóa không ngừng:" Ngươi ... Người đâu, cởi trói."
Triều Thác được thả ra, mặt đen xì chẳng nói chẳng rằng, Trương Bất Nghi cười to: "Thác, người dưới không hiểu chuyện, đừng trách nhé."
Triều Thác vẫn nghiêm mặt, song không nói gì, Trương Bất Nghi mời hắn vào phòng, bày trà nước, sau đó mới nói:" Đã xem thư của ta, vì sao không chịu tới? Thân là thần tử, phải chia sẻ ưu lo với bệ hạ, nếu không sao có thể xưng trung thần."
"Ta có nói không đi đâu ... Nhưng thằng nhãi đó chưa hỏi đã đánh ngất ta." Triều Thác ấm ức lắm:
Trương Bất Nghi ngại ngùng nói:" Người này tuy ngu ngốc, nhưng làm việc chuyên tâm, chưa từng để sai sót gì, chưa từng có chuyện nào không hoàn thành, ta ta giữ bên cạnh. Nay mạo phạm ngươi, nhất định không giữ lại được nữa, ta sẽ đày hắn đi nơi khác."
Triều Thác chẳng so đo với một tên tiểu lại, đi vào chủ đề chính:" Chuyện di cư bách tính là ý của bệ hạ hay của ngài?"
"Là ý của ta."
"Nếu đã vậy ta có vài kế sách, có lẽ có thể cùng chấp hành. Có điều ta vốn theo lệnh bệ hạ làm việc bên ngoài, nay đột nhiên về, e bệ hạ trách hỏi, mong Trương tả tướng báo với bệ hạ, ta còn yên tâm làm việc."
"Được."
Lưu Trường cưỡi ngựa trắng, đang không ngừng dương cung lắp tên, đám kỵ sĩ kinh sợ theo sát sau. Đáng lẽ hoàng đế đi săn, bọn họ phải đi trước xoa đuổi con mồi tới cho bệ hạ bắn. Nhưng từ khi lang trung Lý Quảng chặn đường con mồi cho hoàng đế bắt lại bị hoàng đế bắn bay, không ai dám làm chuyện này nữa.
Bảo sao mỗi lần bệ hạ đi săn đều bảo họ mặc giáp.
Như Lý Quảng ấy, không mặc giáp thì đã quên mình vì nước rồi.
Lưu Trường bắn mấy lần không bắn trúng được con hươu, lòng giận dữ:" Lý Quảng, bắn chết cho trẫm."
Lý Quảng lập tức dương cung, chỉ đúng một phát con hươu đã bị bắn trung, nó run mấy cái rồi ngã xuống, đôi mắt đầy không cam lòng.
Lưu Trường mừng lắm, mắng con hươu:" Biết lợi hại chưa, chạy nữa đi."
Mỗi lần đang vui Lữ Lộc lại tới phá đám: "Bệ hạ, hỏng rồi, hỏng rồi."
"Bệ hạ truy đuổi ngoài địa phận rồi, đây không phải là nơi săn bắn, mà là nông điền cho bách tính thuê canh tác. Bệ hạ giẫm đạp đồng ruộng là đại tội."
Lưu Trường vội nhìn tới, quả nhiên là mải đi săn, đã chạy ra ngoài Thượng Lâm Uyển rồi, đang gãi đầu định chuồn thì đằng xa có mấy nông hộ chạy tới.
Mấy nông hộ này trông có vẻ rất phẫn nộ, hùng hùng hổ hổ nhìn bọn họ, mặc dù Lưu Trường dẫn theo sáu bảy lang trung, ai nấy đều mặc giáp, nhưng họ không sợ.
Thiên tử trọng nông, dù là ai cũng không được tùy ý phá hoại nông điền.
"Các ngươi cũng ăn lục cốc đấy, có biết giẫm đạp đất ruộng là tội gì không? Muốn chạy à? Đình trưởng sắp tới, có bản lĩnh giết bọn ta đi."
Lưu Trường vốn định bảo Lữ Lộc bồi thường, nghe thế nhảy xuống ngựa, chửi:" Ta có nói là không bồi thường à? Ta định chạy bao giờ? Thứ chó mà, ta chỉ không nhìn thấy thôi, hùng hổ gì, không sợ ăn đòn à?"
Mấy nông hộ thấy y cao to thì lùi lại:" Dưới chân thiên tử còn dám hung hăng à, đồ chó má."
Mấy lang trung mặt biến sắc, rút kiếm ra, Lưu Trường mắng:" Ngẩn ra làm gì, nhìn ta bị chửi à, chửi lại đi chứ."
Thế là bên bờ ruộng nổ ra một cuộc ác chiến, một đám nông dân cùng bảy tám người ăn mặc quý tộc chửi nhau, không bên nào chịu nhường bên nào. Đám quý tộc hiển nhiên vốn từ chửi bới thua kém, bị chửi tới mặt đỏ bừng bừng, quát to vô lễ.
Chỉ có Lưu Trường là chửi lại được, lời lẽ vô cùng thô bỉ khó nghe.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com