Khi hai bên chửi nhau, đằng xa xuất hiện mấy kỵ sĩ, nhìn trang phục thì chắc hẳn là đình trưởng.
Lưu Trường hoảng sợ kêu:" Chạy!"
Nói xong nhảy lên chiến mã chạy ngay, đám lang trung phản ứng cũng nhanh, hỏa tốc rời đi. Đám người đình trưởng cũng là hét, thậm chí bắn vài mũi tên nhưng vô ích.
"Bệ hạ, chẳng qua là tiểu đình trưởng mà thôi, sao phải chạy?" Lý Quảng phóng ngựa chạy bên Lưu Trường, không dám tin hoàng đế bị đình trưởng đuổi chạy trối chết:
"Nói thừa, chúng ta phạm pháp, để đình trưởng bắt được thì gay to."
Ánh mắt Lý Quảng rất phức tạp, nói bệ hạ tuân thủ pháp luật thì sau khi dẫm hỏng ruộng lại chạy mất, nói bệ hạ bất chấp pháp luật thì đường đường thiên tử sợ bị đình trưởng bắt.
"Hả? Lộc đâu, thôi rồi, khẳng định là không kịp lên ngựa, bị bắt rồi."
Cùng lúc ấy Lữ Lộc bị đình trưởng bắt trói.
Lữ Lộc mặc dù có võ nghệ, nhưng không thể so với đám lang trung được dày công lựa chọn, huống hồ Lữ lão gia thời gian qua phát tài lớn, suốt ngày hưởng thụ, tố chất thân thể ngày một đi xuống. Vì thế chưa kịp lên ngựa đã bị nông dân phẫn nộ bắt lấy.
"Tên này là đồng phạm, còn tên cao lớn là thủ phạm, có vóc dáng này mà không muốn ra sức vì nước, tới đây giẫm đạp đồng ruộng, cả một mẫu đất bị chúng phá rồi."
"Đám chó má, phải giải tới huyện nha."
Đám nông dân chửi bới.
Đình trưởng là người thấp lùn, có bộ râu uy vũ, chừng tứ tuần, đám đình tốt tức lắm:" Để nhiều kẻ chạy trốn như thế, trừng phạt thì khó tránh khỏi, song nếu bắt được đám đồng phạm có lẽ chúng ta được xá miễn."
Đình trưởng ngăn cản họ, đối diện với quý tộc cũng không sợ, nếu trước kia cho ông ta mười cái gan cũng không dám bắt người trông như quý tộc thế này. Nhưng bây giờ thời đại khác rồi.
Bệ hạ cực kỳ thiên vị bách tính, quan lại tầng chót, với hào tộc quyền quý thì rất nghiêm khắc.
"Họ tên!"
"Ta, ta không phải đồng phạm, ta chỉ thấy họ xung đột nên tới khuyên can."
"Họ tên."
"Ta quyền cao chức trọng, không phải ngươi có thể thẩm vấn, tốt nhất mời Trường An lệnh tới, hoặc là đình úy, làm thế tốt cho ngươi thôi."
"Đe dọa đình trưởng, tội tăng thêm một bậc! Ghi lại."
Lữ Lộc nhìn quanh, thở dài:" Thả ta ra, ta có thể giúp ngươi thăng quan .."
"Ý đồ hối hộ, tội tăng thêm một bậc! Ghi lại ... Họ tên?"
Lữ Lộc không nhịn nữa:" Kiến Thành hầu Lữ Lộc."
Đình trưởng ngớ ra, quan sát một lúc, hỏi:" Tuổi ..."
Lữ Lộc câm nín.
Sau khi hỏi xong thông tin về Lữ Lộc, đình trưởng hỏi tới những người còn lại, lần này Lữ Lộc không nói. Đình trưởng liền áp giải hắn tới huyện lệnh, để huyện lệnh thẩm vấn thêm.
Trường An lệnh Hứa Xương kinh ngạc nhìn Kiến Thành hầu, đình trưởng hành lễ rồi kể nguyên do.
"Tên cầm đầu cực kỳ cao lớn, phải chín thước, cưỡi ngựa trắng, bên cạnh có sáu bảy giáp sĩ ..."
Hứa Xương nghe đình trưởng miêu tả thủ phạm mà chấn kinh nhìn mãnh nhân trước mắt, lập tức đứng dậy, thần sắc hết sức khách khí nói với đình trưởng:" Nào nào, ngồi xuống hẵng nói."
Lưu Trường vội vàng về tới hoàng cung, bước vào Hậu Đức Điện mới lau mồ hôi, nhìn lang trung xung quanh, mắng:" Thấy trẫm bị mắng, vậy mà không đáp trả, khiến trẫm thất vọng."
Lý Quảng không phục:" Bệ hạ, bọn thần đều là .... Sao có thể chửi nhau với nông phu, nếu bệ hạ ra lệnh, một mình thần đi xử lý chúng."
"À, chúng ta giẫm đạp đồng ruộng trước, họ chửi mắng, ngươi đi xử lý họ a?"
Lý Quảng tức thì cảm thấy nguy hiểm:" Không, không, ý thần là ... Thần chỉ ví dụ thôi ..."
Các phương diện của Lý Quảng đều rất được, nhưng hắn có một điểm làm Lưu Trường khá khó chịu, đó là hắn rất tự phụ, thấy mình thân phận cao, khinh người thân phận thấp hơn mình.
"Các ngươi đều là người theo bên cạnh trẫm, sao có thể không biết chửi người khác, sau này phải luyện tập ... Nếu gặp chuyện tương tự, chẳng lẽ lại bắt một mình trẫm đi nghênh chiến nhiều người như thế à?"
Lưu Trường đang giáo dục đám lang trung thì có cận thị đi vào báo:" Bệ hạ! Đình úy Trương Thích Chi cầu kiến?"
"Sao tên này nhanh thế ... Mau, mau, các ngươi trốn theo cửa nhỏ ... Lấy cho trẫm cuốn sách, thay y phục."
Rất nhanh Trương Thích Chi kéo Lữ Lộc vào, hắn nghiêm mặt, không giận tự uy, khom người hành lễ.
Lưu Trường "ngạc nhiên" đặt sách xuống:" Thích Chi, sao lại tới đây?"
"Bệ hạ, Kiến Thành hầu bị đình trưởng bắt được, có một nhóm người giẫm đạp đồng ruộng ngoài Thượng Lâm Uyển, sau đó bỏ trốn."
"Lộc, sao ngươi lại làm chuyện như thế?" Lưu Trường đau lòng hỏi:" Thế đã bồi thường chưa?"
"Theo lời miêu tả của họ, người cầm đầu rất cao lớn, cưỡi ngựa trắng ... Bệ hạ vì sao lại thế?"
"Sao trẫm biết, cả ngày hôm nay trẫm ở đây đọc sách."
Nhìn thái độ này Trương Thích Chi biết hoàng đế sẽ không thừa nhận, hít sâu một hơi:" Bệ hạ, tuy nói Đại Hán lấy hiếu trị quốc, nhưng luật pháp là gốc rễ quốc gia, nếu hoàng đế đi đầu phạm pháp, vậy sau này phải trị quốc ra sao?"
Trương Thích Chi nói rất nhiều đạo lý, sau đó hậm hực bỏ đi.
Lưu Trường tiếp đó dỗ dành Lữ Lộc một hồi, vui mừng nói:" Đại Hán bây giờ đúng là khác rồi, dẫn phong dũng mãnh. Trẫm nhớ khi còn nhỏ ra ngoài chơi, nhi tử Dương Lăng Cảnh hầu cũng có thể tùy ý ức hiếp bách tính, không ai dám hỏi tội, phải để bọn trẫm ra tay ... Nhưng hôm nay, bách tính thấy chúng ta như thế còn dám lên mắng."
"Đó là Đại Hán của trẫm, không dễ bị ức hiếp, không giống thời kỳ đám hôn quân, hèn nhát nhu nhược. Trẫm tuy chửi nhau thua, song tâm tình rất tốt."
Chuyện xảy ra hôm nay chứng minh trong thời gian Lưu Trường chấp pháp, pháp trị hiệu quả, bất kể bách tính hay quan lại tầng thấp, đều không vì thân phận kẻ phạm tội mà sợ hãi. Trường Thích Chi, Quý Bố đã làm rất tốt.
Không lâu sau Giả Nghị và Lưu An tới, cùng hành lễ bái kiến.
"Bệ hạ, bọn thần đã chuẩn bị xong danh sách, xin bệ hạ kiểm tra."
Lưu an bây giờ là lấy thân phận quan viên tới bái kiến, vẻ mặt hết sức trang trọng, đưa danh sách lên:
Đây là danh sách thương cổ, bao gôm thông tin gia sản, loại thương phẩm lần này bọn họ muốn mang theo khi tới Tây Vực, rất chi tiết, tổng cộng có 86 đại thương cổ. Lưu Trường mừng lắm:" Đưa cho Lưu Kính, nói với ông ta, không được phép động vào những người này, bọn họ mậu dịch với bên ngoài, khẳng định phải đi qua Hà Tây, bảo Lưu Kính, đừng ra tay với họ."
Lưu An hỏi:" Bệ hạ, khi nào bọn thần xuất phát?"
"Không vội, ngày mai đi."
Giả Nghị nhíu mày:" Bệ hạ, chúng ta còn chưa biết tình hình cuộc chiến ở Tây Vực, nếu đi quá sớm."
"Chuyện này ngươi khỏi lo, Hoài Âm hầu tự mình xuất chinh còn thua được à? Không cần đợi, thương đội tới Tây Vực, nói không chừng người Thân Độc đang đợi sẵn rồi."
Bàn luận chi tiết cụ thể xong, Giả Nghị lúc này mới hỏi:" Bệ hạ, thần nghe nói Trương Bất Nghi và Triều Thác lần nữa dâng thư, muốn di dời bách tính Trung Nguyên, còn là cưỡng chế, không biết thật giả?"
"Thật, ngươi có cái nhìn khác à?"
Lưu An vội nói:" A phụ, chẳng lẽ người chấp thuận sao?"
"Con nghe nói họ muốn di cư gần trăm vạn bách tính, năm xưa Tần vương chỉ di cư mấy chục vạn ... Nếu cưỡng ép như thế, làm không khéo sẽ thành đại họa."
Lưu Trường bình thản gật đầu:" Trẫm biết, cho nên mới bảo quần thần bàn bạc, định ra biện pháp không có sai sót nào."
Lưu An sửa lời:" A phụ, làm thế sẽ ảnh hưởng tới danh vọng của triều đình, của a phụ. Bách tính gọi a phụ là thánh thiên tử, vô cùng kính trọng, nếu như hạ lệnh này, công sức trước kia sẽ uổng phí."
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com