Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 815 - Chương 816: Làm Con Phải Chia Sẻ Ưu Lo Với Cha.

Chương 816: Làm con phải chia sẻ ưu lo với cha.

Lưu Trường cười to:" Trẫm không bắt họ cha mẹ thê tử chia tách, di cư theo từng hộ. Huống hồ, đi rồi cũng có thể về thăm nhà bất kỳ lúc nào, trẫm đâu hạn chế. Đai đai ở Trung Nguyên có hạn, không nuôi được chừng ấy người, nếu trẫm vì hư danh mà không làm gì, mới gọi là uổng phí công sức."

Lưu An cau mày: "Nhưng ..."

"Không nhưng gì hết, An, con nghe cho rõ đây, mỗi người có chức trách riêng, chức trách của hoàng đế giúp bách tính tránh tai họa, cai trị tốt thiên hạ, để bách tính sống tốt. Con nghĩ cho bách tính, thế là tốt, nhưng chuyện này phải nghĩ cho lâu dài, bách tính có lẽ không muốn đi, nhưng tốt hơn sau này vì chết đói rời quê."

"Làm quân vương chưa chắc cần phẩm đức như Nghiêu Thuấn, nhưng phải có chính tích như Thủy Hoàng đế. Với hoàng đế mà nói, chỉ chính tích mới là tiêu chuẩn đánh giá, bất kể tài học cao bao nhiêu, đạo đức cao thế nào, bách tính mà sống không tốt, quốc gia không cường thịnh, đó là thất chức."

Lưu An do dự rất lâu, nhưng không tìm ra được lời lẽ nào để phản bác a phụ.

A phụ một khi nghiêm túc thì sẽ là hoàng đế toàn tài, các phương diện đều đỉnh cấp.

"Vì thế so với việc nghĩ cách thuyết phục trẫm, không bằng nghĩ cách bố trí bách tính, để họ bớt chịu khổ. Bao năm qua trẫm làm nhiều việc như thế, chỉ cần bách tính hiểu chuyện này là vì giúp sinh tồn cho họ sau này, họ sẽ thông cảm."

"Được rồi, đi đi."

Lưu Trường phất tay, không muốn nói nhiều nữa.

Rời khỏi hoàng cung, Lưu An tựa hồ vẫn suy tư vì lời của a phụ. Giả Nghị bình tĩnh nói:" Bệ hạ rất thương thái tử."

"Hả, vì sao nói thế?"

"Chuyện này vốn tương lai mới cần lo, nhưng bệ hạ không muốn để thái tử gánh tiếng ác nên mới xử trí ... Bệ hạ muốn gánh hết tốt, nhường công lao cho điện hạ."

Lưu An trầm mặc.

" Bệ hạ xưa nay là thế, ngay tiếng ác soán vị cũng gánh rồi, đương nhiên là không ngại thứ khác ... Chỉ là trong thiên hạ mấy ai hiểu được bệ hạ." Giả Nghị buông một tiếng thở dài:

Lưu An dừng bước, thoáng ngần ngừ rồi xoay người đi về phía Hậu Đức Điện.

" A phụ."

Lưu Trường đang định ra ngoài thì Lưu An tới trước mặt, đột nhiên vái thật sâu:" Đa tạ a phụ."

"Đa tạ cái gì?" Lưu Trường ngớ ra:

" A phụ, Giả công nói với con rồi, người nóng lòng giải quyết chuyện này là để sau này con không phải mang tiếng ác."

"Ồ, thế hả, trẫm chỉ muốn làm nhiều việc một chút thôi."

Lưu An há miệng mấy lần nhưng không nói ra được lời trong lòng, mỗi lúc như thế, hắn lại hâm mộ đám đệ đệ có thể thoải mái biểu lộ hết cảm xúc. Không khó xử, không đắn đo như hắn. Giờ hắn không phải trẻ con nữa, đối diện với người thân, muốn biểu đạt tình cảm cũng trở nên khó khăn.

"A phụ, con .. Con nhất định không làm a phụ thất vọng."

Lưu Trường không vui:" Chuyện vớ vẩn gì thế hả? Đi làm việc của ngươi đi, nếu làm hỏng, trẫm không tha cho ngươi!"

"Vâng!" Lưu An lần nữa thi lễ rồi đi:

Người Điền lại tặng mấy con trâu thần, loại trâu đó thịt rất ngon, Lưu Trường hạ lệnh làm đại tiệc thịt trâu, mời hoàng hậu tới ăn vụng với mình. Tào Xu bị hành vi này của hoàng đế làm dở khóc dở cười, lớn như thế rồi còn có hành vi ấu trĩ.

Tào Xu ngồi bên cạnh Lưu Trường ăn thong thả.

"Ta đã sai người mang tới chỗ a mẫu rồi, nàng đừng lo, ăn mạnh vào." Lưu Trường cắm mặt xuống ăn:

Không biết vì sao Tào Xu thấy Lưu Trường cứ thi thoảng lại cười trộm:" Hôm nay tâm tình bệ hạ rất tốt, có chuyện vui sao?"

"Ha ha ha, An vừa tới, nó lớn thật rồi, lần đầu chân thành bái tạ ta ..."

Lưu Trường không phải là người giấu được tâm sự, Tào Xu chỉ hỏi đúng một câu đã thao thao bất tuyệt kể hết, còn hoa tay múa chân, vui vẻ như đứa bé.

"Thái tử điện hạ!" Triều Thác cung kính hành lễ với Lưu An:

Cùng là Pháp gia, nhưng Trương Bất Nghi thì không cần nói nhiều, hắn chỉ trung thành với một mình Lưu Trường, còn lại là mây bay hết. Trương Thích Chi trung thành với luật pháp, dù luật pháp đó có là do hoàng đế tùy ý sửa đổi thì hắn cũng chấp hành, hết thảy tuân theo luật.

Còn Triều Thác, hắn trung với triều, vì an nguy của triều đình, hắn có thể đắc tội với cả hoàng đế.

Lưu An vội đi tới đỡ Triều Thác lên:" Triều công đừng như thế, khanh là trọng phụ của ta, sao ta dám nhận lễ chứ?"

"Thần không dám."

Trước đó Triều Thác không tiếp xúc quá nhiều với Lưu An, không biết thái tử đột nhiên tới thăm vì việc gì.

"Ta nghe nói lần này Triều công về là vì chuyện di dời bách tính Trung Nguyên, phải vậy chăng?"

"Điện hạ muốn khuyên thần?" Triều Thác hỏi thẳng luôn:

Lưu An nghe ra ngữ khí cảnh giác của hắn, bật cười:" Ta vì sao phải phản đối chứ? Ta tới đây là muốn tự làm việc này?"

"Thái tử muốn xen vào việc này?"

"Sao, khanh sợ ta đoạt công lao à?"

"Ha ha ha, thần làm việc chưa từng vì công lao gì hết. Có điều thần mong thái tử chớ xen vào chuyện này, mặc dù đây là chuyện có lợi cho quốc gia, nhưng cưỡng chế bách tính di dời, không phải là chính sách nhân từ, sẽ bị thóa mạ. Trương tả tướng sợ bệ hạ gánh tiếng ác, cho nên mới gọi thần tới cùng làm. Nếu điện hạ tham dự vào, e sẽ bị quần thần coi là kẻ đầu têu."

Lưu An đặt chén trà xuống:" Khanh làm việc không phải vì công lao, chẳng lẽ ta làm việc vì hư danh? Huống hồ ta là trữ quân, ai dám bất kính với ta?"

"A phụ còn nhỏ đã gánh trọng trách, bình định ngoại địch, chấn hưng Đại Hán, nay ta đã trưởng thành, chẳng lẽ còn để a phụ tiếp tục gánh tiếng ác?"

"Làm con phải chia sẻ ưu lo với cha, là trữ quân phải ra sức vì nước, khanh chớ khuyên nữa."

Triều Thác vội đứng dậy bái lạy, khí thế Lưu An thể hiện ra làm hắn bất ngờ, xưa nay thái tử luôn là quân tử đạo đức, chưa từng thấy một mặt giống hệt bệ hạ thế này.

Lưu An và Triều Thác bàn luận rất hợp khẩu vị, tới khi Trương Bất Nghi tới, phẫn nộ đi vào phòng, quát:" Thác, sao ngươi dám thất tín."

Đang nói thì thấy thái tử ở bên, liền nhíu mày.

Lưu An vội đứng dậy thi lễ:" Trương tướng?"

Trương Bất Nghi chỉ gật đầu, lại hỏi Triều Thác:" Sao ngươi thất tín."

Triều Thác bấy giờ mới nhớ Trương Bất Nghi mời mình tới bàn việc, nhìn sắc trời một cái liền xin lỗi:" Trương tướng thông cảm, thần và thái tử trò chuyện quên mất."

Lưu An cũng nói:" Không biết làm lỡ đại sự của Trương tướng, xin thứ tội."

"Không dám."

So với Triều Thác, thái độ của Trương Bất Nghi với thái tử lãnh đạm hơn nhiều, chẳng nể nang gì, vì thế Lưu An cũng không muốn ở lại đây, cáo biệt rời đi.

Đợi Lưu An đi rồi, Trương Bất Nghi lạnh lùng nói:" Thân là thần tử của bệ hạ, quá thân cận với trữ quân là không được."

Triều Thác bình tĩnh đáp:" Thái tử muốn tham gia vào chuyện di dời, hơn nữa muốn chủ đạo chuyện này, đây là chuyện tốt."

"Hắn muốn tham gia, vì sao?"

"Nói là chia sẻ ưu lo với bệ hạ."

Sắc mặt Trương Bất Nghi bấy giờ mới khá hơn:" Nếu là thế cũng không uổng phí bệ hạ sủng ái."

"Thôi, không trì hoãn nữa, ta được tin chiến sự chiến thắng rồi, có thể trực tiếp chấp hành, bước đầu là nước Lương. Ngươi tọa trấn nơi này, ta đích thân tới đó phối hợp quần thần nước Lương ..."

Luận tới sách lược, Triều Thác không có đối thủ trong lớp trẻ, nhưng hắn không sở trường thực thi, vì thế Trương Bất Nghi đành tự làm, có quốc tướng tọa trấn, quan viên các nơi sẽ chấp hành hiệu quả hơn. Đồng thời Triều Thác ở Trường An ứng đối với các lực lượng phản đối trong ngoài.

Hai tên ưng khuyển bàn bạc suốt cả đêm xác định chuyện lớn nhỏ.

Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com

Bình Luận (0)
Comment