Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 816 - Chương 817: Lăng Của Thái Tử.

Chương 817: Lăng của thái tử.

Việc làm của Trương Bất Chi và Triều Thác không gây nên sóng gió gì ở Trường An, nguyên nhân chủ yếu là Bắc quân đã quay về Trường An.

Mà suất lĩnh bọn họ là Chu Á Phu.

Chu Á Phu ngồi trên chiến xa, sắc mặt trang nghiêm, uy vũ bất phàm, các tướng sĩ theo sau hắn. Bất tri bất giác quần hiền năm xưa đều là nhân vật lớn, trên đường về quận thủ các nơi vội vàng bái kiến, cả Chu Bột cũng phải nghênh tiếp đứa nhi tử này.

Chiến tích Chu Á Phu ngày một hiển hách, lần này thậm chí công phá vương đình Hung Nô, đả thông với vương triều Khổng Tước, bằng lực lượng ít hơn nhiều lần lôi kéo chủ lực địch, để Hạ Hầu Anh chém đầu Hung Nô vương ... Quá đáng sợ.

Trong Bắc quân, không ai không kính phục hắn, cả Chu Bột biết tin cũng kinh ngạc.

Chu Bột rất tự phụ nhưng ông ta biết rất rõ sức chiến đấu của Hung Nô, nếu đổi lại là mình, ông ta không tự tin làm được.

Bất kể là ai tới bái kiến, Chu Á Phu cũng rất lãnh đạm, kể cả với Chu Bột, tất nhiên Chu Bột cũng thế, hai người như người xa lạ, đó là đặc sắc của nhà họ.

Khi đám Chu Á Phu vừa tới nước Hà Tây thì tin tức cuộc chiến đã truyền về Trường An, làm Lưu Trương mừng quá nỗi.

Lưu Trường cũng không ngờ, chỉ đi mở đường thôi, kết quả chém luôn đầu thiền vu Hung Nô, còn chuyện gì đáng chúc mừng hơn thế.

Lưu Trường đứng trước quần thần, từ xa nhìn thấy đại quân đi tới.

Chu Á Phu tất nhiên cũng thấy hoàng đế ra nghênh đón, vội vàng cùng tướng sĩ xuống ngựa, hành lễ bái kiến.

"Bệ hạ!"

"Ha ha ha, đứng lên đi."

Lưu Trường cười lớn, đỡ Chu Á Phu lên, tướng sĩ cũng nối nhau đứng dậy như làn sóng. Chu Á Phu vẫy tay ra sau lưng, tức thì có sĩ tốt bê tới một cái hộp giơ cao lên trên đầu.

"Kê Chúc à ..." Lưu Trường mở hộp ra nhìn đầu lâu bọc trong bùn, kẻ ngày gây không biết bao khó khăn cho Đại Hán, dù bị đánh bại bao lần, hắn vẫn điều chỉnh tốn trạng thái nghênh chiến, kiên cường bất khuất, khiến người Hung Nô càng đánh càng mạnh.

Lưu Trường kính phục kẻ địch này, hắn mạnh hơn tất cả kẻ địch y gặp phải, nếu không phải sức khỏe yếu, chiến sự không kết thúc như thế.

Giờ Lưu Trường không có tâm tư sỉ nhục một người đã chết:" Mang đi an táng."

"Bệ hạ xưa nay không coi người Hung Nô vào mắt, sao lần này lại long trọng thế?" Chu Á Phu hỏi:

"Ài, người không biết, sau khi các ngươi phát động chiến dịch, đám chó già trong triều suốt ngày dâng thư, nói trẫm hiếu chiến ắt vong gì đó. Đợi lão sư về, trẫm đem danh sách những kẻ phản đối cho ông ấy xem."

Đám dại thần xung quanh nghe câu này, mặt biến sắc.

Nhìn bệ hạ bộ dạng tiểu nhân đắc ý, gương mặt nghiêm nghị của Chu Á Phu hiện lên nụ cười méo xẹo:" Bệ hạ, quần thần cũng là lo cho triều đình, chúng ta tuy toàn thắng, nhưng lương thực tiêu hao bằng hai năm tích góp của triều đình ... Quần thần lo lắng là nên, nếu không phải thái úy kịp thời chém chết Kê Chúc, tiêu hao sẽ càng lớn."

Lưu Trường rất tin tưởng quần hiền, trừ Hạ Hầu Táo, ai có suy nghĩ gì, y đều nghiêm túc lắng nghe.

Quần hiền và xá nhân mới là tâm phúc thân tín nhất của Lưu Trường, chỉ có họ mới ảnh hưởng được tới phán đoán của y. Vì thế Lưu Trường trầm tư vuốt râu:" Ngươi nói cũng có lý, vậy không cho thái úy xem nữa, tiêu hao như vậy hơi nhiều rồi."

Quần hiền thở phào, không ít người nhìn Chu Á Phu ngạc nhiên, phong cách vị này chẳng liên quan gì tới bệ hạ, sao năm xưa theo bệ lêu lổng thế? Có lẽ tương lai hắn sẽ là trụ cột triều đình.

Bắc quân chiến thắng trở về, Lưu Trường tất nhiên là khao thưởng.

Trước tiên là tướng sĩ, Lưu Trường sai Quý Bố đi khao thưởng đại quân, cho họ ăn mừng ba ngày. Đồng thời bày tiệc ở Hậu Đức Điền, yêu cầu quần thần tham gia, nhân vật chính của bữa tiệc là Chu Á Phu được Lưu Trường kéo tới ngồi bên cạnh, vinh dự này, quần thần đỏ mắt.

Yến tiếc có thể coi là linh đình nhất năm nay, cái gì cũng có, đặc sản từ khắp nơi bày trên bàn tiệc, Lưu Trường và Chu Á Phu, trò chuyện vui vẻ.

"Lão sư có nói khi nào về không?"

"Thái úy nói phải xem động tĩnh của người Hung Nô, nay thiền vu là Hộ Đồ, hắn xóa bỏ toàn bộ chính sách của Kê Chúc, thậm chí giết chết tâm phúc thân tín của Kê Chúc, dẫn quân tới Đại Hạ cướp bóc, xé bỏ hiệp nghị giữa Kê Chúc và Đại Hà."

Lưu Trường nghe mà há hốc mồm:" Xóa bỏ hết à?"

"Vâng, người Thân Độc quy phục Hung Nô, đều bị bãi miễn thành nô lệ, thành tựu hơn 20 năm của Kê Chúc bị Hộ Đồ phá sạch trong mấy tháng ... Người Hung Nô rất vui mừng ca tụng Hộ Đồ, bọn chúng từ bỏ cai trị địa phương, chuyển sang cướp bóc."

Quần thần yên tĩnh lắng nghe Chu Á Phu tình hình Hung Nô.

"Hung Nô chủ động từ bỏ nhiều quan ải và bảo lũy ngăn cản Đại Hán, vứt bỏ cho chúng ta, bọn chúng cướp bóc khắp nơi, đắc tội với toàn bộ các nước Thân Độc. Nghe nói bên đó đã xuất hiện hỗn loạn, người Hung Nô bắt đầu bị họ phục kích ..."

Lưu Trường hồ nghi:" Nếu thế lão sư còn ở Tây Vực làm gì? Bọn chúng tự chuốc lấy diệt vong rồi."

Chu Á Phu giải thích:" Thái úy muốn xem Hộ Đồ có thể làm tới mức nào, toàn bộ Thân Độc bị hắn biến thành nơi hỗn loạn."

"Bất kể nỗ lực bao nhiêu, phàm là đời sau xuất hiện một kẻ ngu ngốc là uổng phí hết." Lưu Trường cảm khái:

Hồ Hợi như thế, Hộ Đồ cũng như thế, Lưu Trường lơ đễnh liếc Lưu An một cái.

Lưu An đang bàn việc với Giả Nghị, cảm thụ được phụ thân đang nhìn, mà ánh mắt này hàm chứa ác ý.

Trong quần thần có người hỏi tới tình hình quốc gia phương tây, bọn họ rất tò mò về vùng đất xa lạ đó.

"Nói thế nào nhỉ, đó là nơi rất kỳ quái, mọi thứ đều khác hẳn với Đại Hán, nô lệ rất nhiều. Kẻ giết vua tự xưng là người kế thừa vương triều Khổng Tước, nhưng không ai thừa nhận hắn, hắn rất mong có được Đại Hán sắc phong, vì thế sẵn sàng hiến lên phú thuế, nô lễ, xin được triều đình bảo vệ."

"Ngoài ra, hắn nói muốn giúp bệ hạ xây dựng lăng mộ ở Tây Đình, đồng ý bỏ ra ba vạn xe lương thực, một vạn xe bông, 20 vạn nô lệ."

"Cái gì, bao nhiêu?" Lưu Trường nghe mà run tay, thiếu chút nữa rượu sánh ra ngoài:

Chu Á Phu lặp lại lần nữa.

Quần thần càng nghe càng hoang mang, một quốc gia lãnh thổ lớn như thế, không thiếu người, không thiếu lương thực, vì sao lại yếu ớt như vậy?

Không được, không được, không thể nghĩ thêm, nghĩ nữa sẽ biến thành bệ hạ.

Chu Á Phu như hiểu ý nghĩ quần thần, nhắc:" Thân Độc cách Đại Hán quá xa, không cách nào quản lý nơi đó. Nếu viễn chinh, riêng lương thực tiêu hao trên đường đi đã bằng bốn năm sau, thậm chí bảy tám năm sản lượng lương thực của Đại Hán rồi."

Lời này khiến quần thần dần tỉnh táo lại.

Đột nhiên Loan Bố đứng dậy hỏi:" Bệ hạ, hoàng lăng ở Hà Tây, ở Tây Đình xây dựng lăng mộ gì?"

Lưu Trường hắng giọng, thực ra đó là lý do thôi, để giúp Tây Đình nhanh chóng cường thịnh. An Lăng của y xây ở Hà Tây, nay An Lăng Ấp là thành thị phát triển nhất tây bắc. Nếu xây một cái ở Tây Đình, nói không chừng vượt qua cả An Lăng.

Chợt Lưu Trường nhìn thấy Lưu An:" Đương nhiên là lăng mộ của thái tử An."

"Hả?" Lưu An sững sờ, mình chưa tới 16 mà.

Loan Bố cũng kinh ngạc:" Bệ hạ, theo lý mà nói thì chỉ sau khi lên ngôi mới xây lăng, chưa bao giờ nghe thấy thái tử cũng xây lưng."

"Không sao, xây trước hẵng nói, dù sao cũng phải xây."

Quần thần phản đối rất nhiều, xây hoàng lăng là một chuyện rất nghiêm túc, vậy mà trong tay hoàng đế biến thành cái gì rồi? Nghĩ mà xem nếu hoàng lăng xây ở Tây Đình, hậu quả là gì, đội ngũ bái tế năm trước đi về sẽ gặp đội ngũ bái tế năm nay.

Thế thì đáng sợ quá.

Lưu Trường chẳng bận tâm tới họ, quay sang Lưu An:" Ngươi thấy sao?"

Lưu An không đắn đo gì cả, bái lạy:" Vâng!"

Thế là xong, Đại Hán quyết định xây hoàng lăng ở Tây Đình, tên chưa xác định.

Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com

Bình Luận (0)
Comment