"Bừa bãi! Thực sự quá bừa bãi!" Lữ hậu nghiêm mặt mắng:
Lưu Trường ngoan ngoãn ngồi trước mặt bà, cúi đầu:" A mẫu, đó là kế sách của Lữ Lộc, không liên quan tới con."
Lữ Lộc quỳ phía sau một chút há hốc mồm.
"An mới bao tuổi mà ngươi xây hoàng lăng cho nó, là ngươi mong mình chết, hay là mong nó chết."
Lữ hậu nổi giận mắng, dù bà nhiều tuổi, mọi chuyện đều nhìn thấu rồi, nhưng cái thằng nhãi này luôn làm bà nổi điên, chuyện hoang đường gì nó cũng làm ra được. Bà không dám tưởng tượng một ngày mình không còn, nó còn làm chuyện thái quá cỡ nào.
"A mẫu, con làm thế là vì ổn định biên thùy, tây bắc là nơi yếu kém nhất, nhưng kẻ địch nhiều nhất, các nơi khác đánh hết địch rồi, vì Đại Hán, lăng của con cũng ở Hà Tây mà."
"Không quốc gia nào có thể mãi cường đại, nếu Đại Hán uy yếu, nơi đó dễ dàng bị địch đoạt mất."
"A mẫu, lăng mộ các đời Tần vương xây ở Quan Trung, có ích gì không? Nếu quốc gia suy vong, xây ở trong thành Trường An cũng rơi vào tay địch."
"Được, được, ngươi nói có lý, dù sao ngươi nói gì cũng có lý hết." Lữ hậu lườm Lưu Trường:" Tứ vừa tới đây, nó mách con và Xu đánh nó, nó còn nhỏ, sao cứ gây chuyện với nó?"
"Con gây chuyện với nó à? Nó gây chuyện với con thì có, nó dùng đá ném chim, con từ yến tiệc vừa đi ra, một cục đá rơi vào đầu ... A mẫu xem đi, đây này." Lưu Trường nghiêng đầu chỉ cục u, nghiến răng nghiến lợi:" Con phải phong nó tới Thân Độc."
Lữ hậu trầm ngâm: "Không được, phải phong ở Hoài Nam."
Lưu Trường xưa nay không tin báo ứng, cho tới khi thằng con ngang bướng dần lớn lên.
Tất cả mọi chuyện y từng làm với a phụ, giờ rơi lại đầu y.
Nhiều lúc nhìn hành vi giống hệt mình của Lưu Tứ, Lưu Trường cảm thấy tự hào, đó là liên hệ tới từ huyết mạch, nhìn nó như nhìn thấy mình trong quá khứ. Lưu Trường thấy lòng ấm áp, muốn ôm nó.
Nhưng nhiều lúc lại hận không thể đánh chết nó.
Hai loại tâm tình hoàn toàn đối lập lại cùng tồn tại, y thậm chí hồi tưởng ánh mắt a phụ nhìn mình, hẳn là cũng nghĩ như thế.
Không chỉ Trương Bất Nghi, ngay cả a mẫu cũng thấy nên phong thằng nhãi đó tới Hoài Nam, mục đích cũng tương tự.
"Vậy Lương thì sao ạ."
"Hà Gian."
Lưu Trường cười:" Xem ra a mẫu vẫn chưa tin hai nước Yên, Ngô."
"Không phải không tin, mà phân hóa chư hầu, là điều triều đình phải làm. Mấy năm qua con dựa vào lực lượng chư hầu khuếch trương cực lớn, con không muốn ra tay với chư hầu, ta hiểu, nhưng thủ đoạn kiềm chế không thể thiếu. Đừng để con hưởng thụ lợi ích phân phong, để hậu nhân đau đầu."
" A mẫu lo gì chứ, Tề Sở từng cường thịnh thế nào, giờ chia thành mấy nước nhỏ, các chư hầu khác cũng vậy thôi, sẽ càng ngày càng nhỏ, cuối cùng còn nhỏ hơn cả quận thủ ... Chẳng có uy hiếp nào đâu."
Lữ hậu chỉ nhắc thế, thằng nhãi này xử lý triều chính ngày càng lão luyện, thu dần lại sự cảm tính của mình, thành quân chủ hợp cách. Tuy nhiều khuyết điểm, nhưng trước ưu điểm của nó thì không là gì cả.
Lưu Trường chẳng muốn bàn quốc sự, pha trà cho a mẫu, than vãn:" A mẫu không biết quốc sự phiền thế nào, thực sự quá nhiều, làm mãi không hết, biết thế năm xưa con không tạo phản ..."
"Càng không nên để Viên Áng đi Triệu, nay tấu chương đổ hết lên đầu con ... May nội triều còn có người dùng được, nếu không sớm chết mệt rồi."
Lữ hậu như nhìn thấy thằng bé nước mắt nước mũi ròng ròng, mặt đầy ủy khuất kể đủ thứ chuyện không hài lòng, bà muốn đưa tay xoa đầu y như trước, nhưng không với tới nữa rồi.
Lưu Trường than vãn với Lữ hậu tuy có thành phần khoa chương nhưng không hề nói sai.
Nay Viên Áng ở Triệu, không ai chỉnh lý tấu chương cho Lưu Trường nữa, phân loại, thẩm hạch, xử trí tấu chương không phải chuyện ai có thể làm được. Giờ nửa đêm Lưu Trường vẫn ngồi trong điện nhìn đống tấu chương trên bàn mà phiền lòng.
"Bệ hạ, không sao chứ ạ."
Lưu Trường mím môi siết chặt nắm đấm, y ghét nhất là câu này.
Không sao chứ ạ?
Nói đơn giản là bệ hạ, có khỏe không?
Không phải là quần thần rảnh rỗi không có gì làm, mà là lễ quân thần, nhi tử phải bái kiến phụ thân, đại thần phải bái kiến hoàng đế. Nếu vì khoảng cách mà không thể tới bái kiến thì phải thông qua thư tín hỏi thăm, nếu không là bất kính.
Vì thế mà có cả đống: Bệ hạ không sao chứ ạ?
Lưu Trường sắp điên rồi.
"Ngươi có sao không? Ngươi có sao không? Ngươi có sao không? Ngươi có sao không?"
Lưu Trường trả lời liền năm phát, sau đó mở tấu chương tiếp theo.
"Bệ hạ có sao không?"
"Con chó già này!"
Cận thị đứng ngoài điện thi thoảng nghe thấy tiếng đấm bàn tiếng hoàng đế gầm rống.
Đương nhiên tấu chương cũng không phải toàn hỏi thăm, còn có bẩm báo tình hình địa phương như mưa, gió đều phải viết.
"Bệ hạ, Lũng Tây có đám cướp tám ba người, gây họa!"
Quận thủ Lũng Tây báo tin này những bốn lần, Lưu Trường bóp trám:" Có thì giết, nói với trẫm làm gì?"
Rất nhanh vị đó lại dâng thư: "Bệ hạ, Lũng Tây có đám cướp tám tư người, gây họa!"
"Không phải báo ngươi tiễu trừ à? Sao lại thêm một tên."
Đại khái những tấu chương này nhiều khi không phải do họ viết mà là quan lại bên cạnh viết thay nên xảy ra chuyện lặp lại.
Có người dâng thư kể chuyện thường nhật, ví như Điền quốc thái úy Sài Kỳ.
"Bệ hạ, thần đã thành gia rồi."
"Đã duyệt, nữ tử nhà ai?"
"Bệ hạ, thần đã thành gia rồi."
"Trẫm biết hồi, đang hỏi ngươi, nữ tử nhà ai"
"Bệ hạ, thần có nhi tử rồi."
Vì nhiều nơi cách triều đình rất xa, nên tấu chương tới chỗ hoàng đế thì xảy ra chênh lệch thời gian ... Vì thế tấu chương thành gánh nặng.
Đặt tấu chương xuống, Lưu Trường day trán, không được rồi, không thể tiếp tục thế này nữa, ngay cả thời gian cùng Xu tạo em bé cũng không còn. Ban ngày phải đi săn, uống rượu, ra đường ngắm mỹ nhân, tối về còn phải duyệt tấu chương tới đêm. Vất vả thế này mình không chịu nổi, phải kiếm người thay Viên Áng.
"Lộc!"
Lữ Lộc luôn đứng ngoài cửa đợi lệnh, tức khắc đi vào, mặt mày cũng rất đau khổ:" Bệ hạ, thần không xử lý được tấu chương đâu, thần không biết phải làm sao ..."
"Thối lắm, trẫm có tìm người cũng phải tìm người biết làm chứ!" Lưu Trường cắt lời hắn:" Chỉnh lý quan viên trên nghìn thạch, dưới ba mươi tuổi cho trẫm."
"Vâng!" Lữ Lộc thấy không phải muốn mình xử lý tấu chương thì thở phào:
Lưu Trường lại hỏi:" Trước đó bảo ngươi làm tiền trang, tới đâu rồi."
Lữ Lộc khó xử:" Thần và Trần công không có giao tình gì, ông ấy thấy là chuyện riêng của thần, thái độ rất lạnh nhạt."
"Ngu xuẩn, không biết nói là ý của trẫm à? Ngươi là cận thị của trẫm, ngay cả thân phận của mình mà không biết dùng à? Dùng thân phận này, hắn ta dám không làm sao?"
Gương mặt Lữ Lộc tức thì trở nên nghiêm túc:" Bệ hạ, bất kể là chuyện gì, thần tuyệt đối không dùng thân phận mình mưu lợi, dù là bệ hạ sai bảo cũng thế."
"Ngu xuẩn, lui ra."
Lưu Trường không vui đuổi Lữ Lộc ra, có điều trong lòng yên tâm, vị huynh đệ này tuy không bằng quần hiền, nhưng có điểm sáng.
Y liền viết một lá thư gửi Trần Đào.
Ngay tối hôm đó Lữ Lộc vừa về tới nhà , còn chưa kịp ăn cơm thì Trần Đào tìm tới nhà.
Lữ Lộc lần đầu tìm tới Trần Đào, thái độ ông ta không tốt.
Trần Đào giờ là người đứng đầu Mặc gia, địa vị rất cao, coi như quyền cao chức trọng rồi, được coi là tượng nhân hiển hách nhất thiên hạ, là triệt hầu bốn nghìn hộ, đuổi kịp đại thần khai quốc.
Lần này thái độ của Trần Đào với Lữ Lộc thay đổi hẳn, cung kính hơn nhiều.
Lữ Lộc nhìn là biết bệ hạ đã lên tiếng.
Trần Đào không hàn huyên nhiều, hỏi thẳng luôn:" Ngài cần biện pháp chống làm giả phải không?"
"Đúng thế, ta muốn thiết lập một tiền trang giúp đỡ Thực hóa phủ ... Nhưng cái bằng chứng này là vấn đề lớn, nếu để người ta dễ dàng làm giả thì phiền lớn." Lữ Lộc kể mục đích của mình, ánh mắt cấp thiết:
Trần Đào vuốt râu:" Nếu vậy chỉ có thể nghĩ cách từ giấy và hoa văn. Trước tiên là giấy, dưới quyền ta có một tượng nhân già, khi cải tiến giấy đã làm ra một loại giấy hoàn toàn khác biết, dày công làm hoa văn trên đó, hoa văn nổi, rất đẹp. Chỉ là viết lên đó không tiện, coi là đồ trang trí vô dung, xem ra giờ dùng được rồi ..."
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com