Vì thượng phương mỗi năm nhận rất nhiều viện trợ từ triều đình, ánh mắt quần thần lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào họ. Thế nên họ chỉ chú trọng vào phát mình có tính thực dụng, cái khác sẽ không nghiên cứu, dù là vô tình làm ra cũng không công bố.
Tượng nhân địa vị cao như Trần Đào xuất hiện ảnh hưởng nghiêm trọng tới sĩ nhân, sĩ nhân rất bất mãn, vất vả học tập bao nhiêu năm, địa vị không bằng mấy tên nghịch gỗ à?
Ở phương diện này Trần Đào cẩn thận lắm, có điều nhớ rất rõ thứ lý kỳ cổ quái mà thượng phương làm ra, nghe nhu cầu của Lữ Lộc xong là nghĩ ngay tới thứ giấy chỉ để trang trí kia.
Lữ Lộc không ngồi yên được nữa, lập tức kéo Trần Đào đi xem.
Xe đi giữa chừng, Lữ Lộc đột nhiên quát dừng xe rồi nhảy xuống, đẩy mấy người trước mặt, đi vào bên trong tóm lấy Phàn Thị Nhân:" Ngươi ở đây làm gì?"
Phàn Thị Nhân trông rất nhếch nhác, y phục bẩn thỉu, còn rách vài chỗ, hiển nhiên là vừa trải qua một trận ác chiến. Đối diện là mấy kẻ toàn thân đầy hơi rượu, nhìn hài bọn chúng, Lữ Lộc đoán ra được đều là tướng lĩnh trẻ trong quân, lúc này vẫn hùng hùng hổ hổ.
"Mấy tên này uống say không trả tiền, đánh chủ quán, ta đi ngang qua liền can ngăn."
Lữ Lộc đanh mặt:" Người đâu, bắt mấy kẻ này lại ... Ném vào đình úy."
Mấy gia đinh hộ tống Lữ Lộc xông tới khống chế mấy tên say rượu, trói lại, Phàn Thị Nhân trả tiền bọn chúng thiếu, chủ quán không dám nhận, liên tục bái lạy.
Lữ Lộc kéo Phàn Thị Nhân qua một bên:" Sao lại còn trả tiền giúp, ngươi quen bọn chúng à?"
"Là tướng lĩnh dưới quyền Á Phu, ta lo liên lụy tới Á Phu, chuyện này tốt nhất đừng để làm lớn lên ..."
Lữ Lộc tức giận:" Vớ vẩn, Á Phu trị quân rất nghiêm, làm gì có tướng lĩnh như thế, người về bôi thuốc đi, ta sẽ xử lý việc này."
Đuổi Phàn Thị Nhân đi rồi, Lữ Lộc lên xe tới thượng phương, thượng phương có ba tầng, ngoài cùng đón người ngoài và khu nghỉ ngơi của tượng nhân. Vào sâu hơn là khu nghiên cứu quan trọng, không được Trần Đào cho phép thì chỉ có thể đợi ở ngoài, rất lâu sau Trần Đào mới dẫn theo một tượng nhân, ba người đi vào trọng.
Tượng nhân đó là người phát minh ra giấy mới, đưa cho Lữ Lộc xem, Lữ Lộc vừa cầm vào tay đã có cảm giác khác hẳn giấy thường, khi giơ lên không nhìn còn lờ mờ thấy hoa văn.
Tượng nhân kia lấy làm lạ, hắn không biết thứ mình làm ra có tác dụng gì, vì nó so với giấy thường thì khó viết lên hơn, giá làm ra lại cao, tốn công.
"Tốt, tốt lắm." Lữ Lộc nhìn tượng nhân hỏi:" Ngươi có thể làm thứ này càng tin xảo hơn không?"
Tượng nhân gật đầu:" Có thể thêm nguyên liệu, thêm lớp ép, nhưng chi phí rất cao, làm thế có ích gì đâu ạ."
Lữ Lộc cười vang:" Có chứ, có ích lớn. Nếu chuyện thành, ngươi ít nhất tăng bốn tước vị."
Lúc này Lưu Trường đang ngồi ở Hậu Đức Điện, xung quanh là các tâm phúc Trương Bất Nghi, Loan Bố, Quý Bố, Chu A Phu, bọn họ đang thảo luận chuyện Thân Độc quy thuận, với Đại Hán mà nói, đây là chuyện quan trọng nhất.
Người chuyên môn phụ trách ngoại giao ở tây bắc là Phùng Kính, trong thư Phùng Kính gần như cầu khẩn viết: Đừng để hoàng đế tới.
Năng lực ngoại giao của hoàng đế ai cũng biết, thủa nhỏ viết thư cho Mạo Đốn, ngôn ngữ đó người chính trực như Tư Mã Hỉ không cách nào ghi lại, chỉ viết "thô bỉ" ," Không thể cho người khác biết" .... Hi vọng hậu nhân hiểu được hàm ý, biết mình không thể viết ra.
Nước Điền hiến điềm lành, hoàng đế vật ngã đem ăn thịt.
Túc Thận tiến cống, hoàng đế treo họ lên đánh, đe dọa họ hiến thêm nhiều lương thực.
Mã Hàn vương và Phù Dư vương đầu hàng, hoàng đế đánh đập, bắt họ viết thư nhận sai, đăng lên báo.
Khang Cư vương viết thư hỏi thăm, hoàng đế hồi đáp con chó già.
Những hành vi này đặt trên lịch sử, e không có vị quân vương nào so được, nói là thần kinh mất trí cũng không có vấn đề.
Nghĩ tới cảnh bệ hạ tới tây bắc gặp Tốn Gia, Phùng Kính sợ hãi cực điểm.
Lưu Trường gãi cằm nhìn đám thân tín, lòng không hiểu, vì sao lại không cho mình đi, mình là cao thủ ngoại giao, Phùng Kính cũng không bằng mà.
"Trẫm không đi thì phải làm sao? Giao hết cho Phùng Kính à?"
Trương Bất Nghi lên tiếng:" Bệ hạ, lần này gặp nhau để đàm phán hợp tác, chẳng qua là nước man di, bệ hạ lệnh Phùng Kính làm là được."
Loan Bố cũng nói:" Phùng Kính đã có kế hoạch, bệ hạ đừng lo."
Chu Á Phu thì lại di chuyển sự chú ý của hoàng đế:" So với Tốn gia, bệ hạ càng nên chú ý tới người Hung Nô."
"Hả, thiền vu của chúng bị chặt đầu rồi, trẫm còn chú ý làm gì?" Lưu Trường không hiểu:
"Chính vì Hung Nô bị trọng thương nên mới cần chú ý, các vương Thân Độc không phải kẻ ngu ngốc, Hung Nô đã mất đi người có năng lực quyết sách, chia năm xẻ bảy, sức chiến đấu suy giảm. Lần này thần dễ dàng có được liên hệ với các nước Thân Độc chính là vì uy hiếp của Hung Nô, vì thế Tốn Gia mới đồng ý nhanh như vậy."
"Nếu Hung Nô hoàn toàn mất sức chiến đấu, vậy các nước Thân Độc sẽ không cần tới Đại Hán nữa, quan hệ sẽ không như trước."
Lưu Trường khó xử:" Trẫm để ý thì làm gì được, chẳng lẽ phái người chi viện Hung Nô à?"
Chu Á Phu ngẩn người, cúi đầu nói nhỏ:" Bệ hạ có thể ra lệnh ngừng tấn công Hung Nô, ngầm mậu dịch với họ."
Lưu Trường gật gù, tiếp đó bàn bạc điều kiện đàm phán với Tốn Gia.
Hiện Đại Hán không có nhu cầu với lãnh thổ Tốn Gia, vì thế cắt đất là không cần, còn với chính vụ Tốn Gia, tuy không định quản lý thay như nước Điền, song phải can thiệp.
Bọn họ cần phái quốc tướng tới, tuy không cần quyền quản lý địa phương, nhưng phải có năng lực ảnh hưởng nhất định tới quốc sách.
Trừ úy phái quốc tướng tới đó, quan trọng nhất vẫn là hợp tác kinh tế, mặt này mọi người ký kiến thống nhất, hoan nghênh thương đội Tốn Gia tới Tây Đình, làm đường nối hai bên, thu hẹp lộ trình.
Xác định đại khái rồi, Lưu Trường để họ đi.
Khi họ ra ngoài, Lữ Lộc kéo Chu Á Phu vào trong điện, sau đó đem chuyện hôm nay gặp trên đường kể ra.
Chu Á Phu khẳng định:" Không phải bộ hạ của ta."
Lữ Lộc thấy hắn tự tin như vậy, hỏi:" Ngươi còn chưa gặp sao dám khẳng định như thế?"
"Đương nhiên là dám, bộ hạ của ta ở Tây Vực chưa về, lần này theo ta về là bộ hạ của Hạ Hầu tướng quân."
"Thế thì nói thẳng là chưa về đi, làm ta tưởng ngươi rất tự tin vào quân mình chứ?"
Lưu Trường cau mày:" Tướng lĩnh trong quân vàng thau lẫn lộn thế này không được."
Chu Á Phu thi lễ:" Bệ hạ, thần có một ý nghĩ."
"Nói."
"Nay thái học có nông học, y học còn tăng thêm thứ gọi là công học, nhưng không có binh học."
"Ồ, ý ngươi là ..."
"Tướng sĩ tầng thấp trong quân đều do chém giết mà ra, đa số không biết chữ, chưa từng học qua binh pháp, điều này hạn chế con đường thăng tiến cũng như suy yếu sức chiến đấu. Nếu chúng ta lập học phủ chuyên môn, tiến hành bồi dưỡng ..."
Lưu Trường hiểu ý hắn:" Suy nghĩ của ngươi không tệ, trẫm sẽ cân nhắc, về trước đi."
"Vâng!"
Chu Á Phu vừa đi, Lữ Lộc hí hửng đem loại giấy mới kể ra:" Bệ hạ, thành công rồi."
Lưu Trường vừa nghe một cái quyết đoán ra lệnh:" Đi làm ngay đi, thời gian tới ngươi không cần vào cung nữa, chuyên tâm làm việc này! Trẫm đợi tin tốt lành của ngươi."
"Vâng!"
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com