Nước Tây Đình.
Tây Đình vương thời gian qua cứ cười suốt, với tính cách và tâm thái của hắn mà cũng không giữ được uy nghi, một năm qua đối với nước Tây Đình mà nói, đúng là năm thu hoạch tốt nhất.
Ở Trung Nguyên, nói tới tây bắc, người ta sẽ nghĩ tới nước Hà Tây nghèo khó, nếu nói tới nước Tây Đình, đại đa số mọi người sẽ đáp lại là: Hả? Nước gì?
Nước Tây Đình trừ đất đai rộng lớn ra thì chẳng có gì, không phải thiếu mà cực kỳ thiếu thốn, nhân khẩu một huyện của nước Lương còn nhiều hơn cả nước Tây Đình.
Cũng may Lưu Khải là người ý chí kiên định, năng lực không tệ, tới nơi chim thèm ỉa này, hắn không vì thế sa sút, còn càng dốc sức lo việc nước. Vài năm thôi, hắn từ thiếu niên non nớt thành người trẻ tuổi từng trải sương gió. Dù còn rất trẻ đã rất trầm ổn, có khí chất lãnh tụ hơn cả đám trọng phụ của hắn.
Không khí trong nước Tây Đình rất tốt, tuy quốc gia nghèo, nhưng mọi người đồng tâm hiệp lực, quan hệ hài hòa. Lúc này quần thần đang kích động, hồng phúc trời ban, hiện chuyện họ cần làm đơn giản, há miệng chờ lợi lộc rơi vào miệng thôi.
"Vương đình úy, sao không nói gì?" Lưu Khải cười hỏi:
"Thần không am hiểu quốc sự."
Vị vương đình úy này mới tới nước Tây Đình, trước kia làm đô úy ở Trường An, không hiểu làm sao thỉnh cầu tới Tây Đình. Một đô uy bé xíu tới Tây Đình thành đỉnh cấp nhân tài, trực tiếp lên làm cửu khanh.
"Không sai, tới thái úy của chúng ta cũng hiến kế rồi, khanh không nói gì không được."
"Thần thấy so với việc xây thành, lập quán gì đó, không bằng đặt tinh lực vào đường sá."
Lưu Khải mắt lóe sáng, gật gù tán thưởng.
Hạ Hầu Táo bất mãn:" Chúng ta đã lập đường sá nối các vùng rồi, còn cần gì nữa."
"Đường của chúng ta giờ mới đủ để xe ngựa đi qua, sau này thương đội các lúc càng nhiều, phải đảm bảo xe đi thông suốt hai hướng, phải có đủ dịch trạm nghỉ ven đường ... Tây Đình chúng ta không có thực lực đó, để thương cổ tới làm cũng được."
Mọi người bàn bạc xong, Lưu Khải dặn:" Các khanh ra ngoài làm việc phải cẩn thận chút, thái úy và điển khách đều ở đây đấy."
Câu này chủ yếu nói cho Hạ Hầu Táo nghe, lúc này Hàn Tín và Phùng Kính ở Tây Đình, họ là người chủ yếu phụ trách chuyện ngoại giao.
Ngồi trước mặt Hàn Tín, Phùng Kính tỏ ra hết sức câu nệ cẩn thận.
"Bệ hạ gửi thư tới, nói yêu cầu với Tốn Gia, còn cả chuyện ủy phái người tới Thân Độc." Hàn Tín vừa đọc thư vừa nói cho Phùng Kính biết nội dung:
Phùng Kính thời gian qua làm rất nhiều việc, từ tìm hiểu thành trì, thăm dò tin tức, kiến lập quan hệ với các nước, có thể nói ông ta làm được mọi thứ mà một điển khách nên làm rồi.
Song ở nơi này có một thái úy.
Thái úy là Hàn Tín, người này có dục vọng khống chế cực cao, bất kỳ ai ở gần ông ta cũng gánh áp lực cực lớn. Quyền chỉ huy Hành nhân quân bị Hàn Tín đoạt mất, thành đội thám báo chuyên dụng của ông ta, Phùng Kính chỉ là một đội trưởng thám báo thôi.
Lần này hoàng đế gửi thư cho ông ta, Phùng Kính chưa kịp xem đã bị Hàn Tín đoạt mất, ông ta cũng chịu, dù sao đó là người năm xưa tự tay bắt sống ông ta.
Hàn Tín xem thư của Lưu Trường, trong đó yêu cầu với Tốn Gia cũng không khác ông ta là bao:" Vẫn câu nệ lắm, không giống phong cách của hoàng đế, đại khái là bị quần thần khuyên can, ngươi trên cơ sở này thêm nhiều điều kiện vào, càng hà khác càng tốt."
Phùng Kính kinh hãi:" Thái úy, đây là chiếu lệnh của hoàng đế, chúng ta không thể ..."
"Bảo ngươi làm thì cứ làm đi."
Phùng Kính mấp máy môi cuối cùng gật đầu.
Hàn Tín tiếp tục xem thư, đúng là do hoàng đế viết, cuối thư có phần: Nhớ trước kia sứ giả Thân Độc tới, nói hai bên gặp nhau có lễ nghi bú vú đối phương, khi ngươi gặp Tốn Gia vương, nhớ bú hộ trẫm vài cái."
Ông ta đặt thư xuống, sao mình lại thu đứa đệ tử như thế? Lắm lúc Hàn Tín thực sự muốn phủ nhận quan hệ sư đồ này.
"Đã xác định được quốc tướng úy phái, ngươi đi."
Mặt Phùng Kính cứng đờ.
"Lấy thân phận điển khách kiêm nhiệm Tốn Gia tướng, chúc mừng."
Cho dù Hàn Tín nói rất bình thản, Phùng Kính vẫn thấy có vị trào phúng trong đó.
"Sao vẫn chưa có tin tức gì truyền về? Không phải Tốn Gia bị lão sư giết rồi chứ?"
Lưu Trường đi qua đi lại ở trong Hậu Đức Điện, dáng vẻ lo lắng trùng trùng, đây không phải là lần đầu tiên y nói câu này nữa, mà là lần thứ bảy. Tính y nóng vội, luôn muốn thấy thành quả nhanh, hai bên vừa gặp nhau ở Tây Đình, y đã muốn biết kết quả.
"Bệ hạ đừng lo, bệ hạ hồng phúc chùm trời, sao có lý nào không thành." Trương Bất Nghi dùng bộ dạng tấm gương thiên cổ nịnh thần nói câu đó:
"Con chó già Phùng Kính, trẫm đề bạt làm Thân Độc tướng mà dám chậm trễ như vậy, cả tháng rồi chưa viết thư trả lời trẫm." Lưu Trường tức giận về chỗ:
"Bệ hạ chớ giận, Phùng Kính không biết điều, không cảm tạ ân đức của bệ hạ, lơ là chính vụ, chỉ là nay còn có chỗ dùng tới ông ta ... Bệ hạ đợi ông ta xong sứ mệnh rồi trừng phạt."
"Ừ." Lưu Trường hài lòng gật đầu:" Phải rồi, chuyện di dời bách tính sao im ắng thế, trẫm bảo ngươi đề xuất lên triều đường, ngươi cũng không làm, chẳng lẽ xem thường mệnh lệnh của trẫm."
Trương Bất Nghi cả kinh, vội hành lễ:" Bệ hạ, thần có tội, xin bệ hạ trừng phạt."
"Bớt nói thứ vô nghĩa đi, tình hình thế nào?"
"Bệ hạ, thần đã cùng Triều Thác bàn bạc đại khái rồi, vốn định trực tiếp thực thư nhưng thái tử chuẩn bị tham gia, chủ đạo chuyện này, thần đã đồng ý."
"Ừ, trẫm biết rồi."
Lưu Trường ngáp một cái, thấy bệ hạ mệt mỏi, Trương Bất Nghi tất nhiên vội tới đỡ bệ hạ tới giường, đợi bệ hạ nằm xuống tự mình cầm quạt hầu hạ.
"Ha ha ha, chư vị, mời ngồi!"
Tầng bốn Ngủ Đỉnh lâu, Lữ Lộc triệu tập đám đại thương cổ, vẫn nụ cười đó, nhưng đám thương cổ đều nổi da gà, biết Lữ Lộc mới họ tới đây tuyệt không có chuyện gì tốt.
Vì chuyện tiền trang có lẽ hữu ích với Thực hóa phủ, vì thế Thực hóa phủ phái quan viên tới tương trợ, người được Lưu An ủy phái là Trực Bất Nghi.
Trực Bất Nghi trước được Trương Thương trọng dụng, sau tới Thực hóa phủ được Lưu An yêu thích, hắn là người hiền hòa, có phong thái trưởng giả, phụ trách giao lưu trực tiếp với thương cổ ở Thục hóa phủ, ấn tượng của các thương cổ với hắn không tệ.
Sau khi mọi người đến đủ, xác định lần này không có hoàng đế, bọn họ thở phào.
"Kiến Thành hầu, bọn ta đều có chuyện làm ăn phải lo, ngài cứ triệu tập bọn ta tới thực sử là không ổn, nếu có chuyện, ngài viết thư là được, cần gì nói trước mặt?"
Lữ Lộc khó chịu:" Đừng trách ta vội, chỗ ta có chuyện tốt nói cho các ngươi đây."
Đám thương cổ hoài nghi, có chuyện tốt mà ngươi lại chủ động nói cho bọn ta à?
"Ta chuẩn bị lập tiền trang các nơi, tức là gì, trước tiên đem tiền kiếm được gửi cho ta ..."
Lữ Lộc chưa nói hết, đám thương cổ đã muốn nhảy dựng lên, ngươi đang nói tiếng người đấy à?
Có kẻ nóng tính đã không nhịn được:" Kiến Thành hầu, bình thường ngài sai bảo, bọn ta không dám không làm, vì kính trọng ngài, cũng là muốn ra sức vì bệ hạ, lần này ngài làm thế khác gì cường đạo."