Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 820 - Chương 821: Ai Dạy Ngài Binh Pháp.

Chương 821: Ai dạy ngài binh pháp.

Lữ Lộc thấy đám thương cổ chưa gì đã nhao nhao phản đối thì trừng mắt:" Nghe ta nói hết, tiền trang này chủ yếu lập ở thành phố lớn, các ngươi có thể gửi tiền vào ở nơi này, sau đó lấy ra ở nơi khác. Các ngươi cứ nghĩ mà xem, các ngươi phải dẫn đội xe tiền đi mua hàng, trên đường gặp bao nhiêu nguy hiểm? Tốn bao nhiêu người bảo vệ? Nếu có thể lấy tiền ở nơi khác, sẽ bớt được bao nhiêu phiền toái?"

"Đương nhiên sẽ lấy phí giữ tiền, nhưng chi phí này rất thấp, cơ bản ít hơn tổn hao trên đường."

"Dựa vào một mình ta, khó làm được chuyện này, nếu ai muốn cùng ta làm tiền trang, ta vô cùng hoan nghênh. Đương nhiên, không muốn cũng không sao cả."

Đám thương cổ ngừng nhốn nháo, cúi đầu suy ngẫm.

Trực Bất Nghi im lặng từ đầu tới giờ, thong thả nói:

"Chuyện này Thực hóa phủ cũng rất ủng hộ, nay hoạt động thương nghiệp liên tục, một số giao dịch lớn trở nên khó khăn, mang theo tiền không dễ dàng. Theo luật, tiền mang qua quan ải phải nộp thuế, nếu có thể gửi lấy tiền khác vùng, các vị đều có lợi ích lớn, triều đình không hạn chế hành vi này."

Vẫn im lặng, Lữ Lộc thất vọng lắm, cứ nghĩ mình nói ra một cái là đám thương cổ sẽ kích động đồng ý, ai ngờ lại thế này, hắn cầm chén rượu lên:" Các vị, ta đang đợi câu trả lời đó."

"Kiến Thành hầu, không phải bọn ta không tin ngài, nhưng chuyện này cần bàn bạc ..." Mấy tên thương cổ cười đối phó:

Còn Lữ Lộc không cười nữa, lạnh lùng nói:" Ta cho các ngươi ba ngày, ta cần một câu trả lời, các vị, dựa vào tước vị mà muốn kiếm lớn ở Trường An là không thể. Đôi lúc phải biết kiếm tiền vì cái gì, sống vì cái gì, ngàn vạn lần đừng vì nhỏ mà mất lớn."

Nói xong uống cạn chén rượu, phất tay:" Bất Nghi, tiễn khách."

Trực Bất Nghi tiễn đám thương cổ đi, lễ nghi rất chu đáo, sau đó lên lầu, ngồi bên Lữ Lộc:" Lữ công, sao lại dọa họ?"

"Dọa à?" Lữ Lộc liếc hắn:" Ba ngày sau ngươi sẽ biết."

"Trọng phụ, cho cháu mượn đi, tối cháu sẽ trả." Chu Thăng lắc tay Chu Á Phu cầu xin:

Chu Á Phu mặt vẫn lãnh đạm như mọi khi:" Chiến xa sao có thể cho ngươi mượn."

Trải qua thời gian dài chiến đấu, Chu Á Phu có được kỳ nghỉ dài hiếm có. Hắn chưa thành gia, vẫn độc một mình, ngoài quần hiền, rất ít người tìm hắn. Đương nhiên, quần hiền không chỉ có đám đời một mà là cả đời hai.

Gần đây Chu Thăng cứ bám dính lấy trọng phụ, hắn thích cái chiến xa đẫm máu của trọng phụ, máu trên đó rửa thế nào cũng không sạch, to gấp đôi chiến xa bình thường. Trong mắt quần hiền đời hai, nếu có thể ngồi trên đó đi một vòng thì uy phong biết bao.

Nhưng Chu Á Phu thấy chiến xa này quá nguy hiểm, cho do tử mượn, thế nào cũng gây họa.

"Trọng phụ, cháu mượn chiến xa để tập luyện, tương lai cháu cũng theo trọng phụ lên chiến trường, kiếm thêm tước vị cho Chu gia! Mặt mày trọng phụ cũng vẻ vang, chẳng lẽ trọng phụ không muốn cháu kế thừa huy hoàng của Chu gia à? Mau cho cháu mượn."

Chu Á Phu chẳng thèm để ý tới cái thái độ "hi vọng trọng phụ biết tốt xấu" trên mặt hắn:" Thái học các ngươi có dạy binh pháp không?"

"Mỗi ngày có thao luyện một ít, sau đó bảo bọn cháu đọc binh pháp gì đó." Chu Thăng trả lời qua loa:

Chu Á Phu cau mày, ngẫm nghĩ một lúc hỏi:" Có muốn đi cùng chiến xa với ta không?"

"Hả?" Chu Thăng nhảy dựng lên, hai mắt rực sáng:

Chu Á Phu là người tiết kiệm, không dam tài vật, ra ngoài ngồi chiến xa hoặc cưỡi chiến mã, mang tới cho người ta cảm giác rất dữ dội. Chu Thăng đứng ở bên, hắn mừng muốn điên luôn rồi, dọc đường đi la hét liên hồi. Đi theo trọng phụ đúng là khác biệt, ai nhìn vào cũng phải kính trọng, đám giáp sĩ hay chặn mình lại, giờ phải luống cuống thi lễ.

Trọng phụ cứ như không nhìn thấy họ vậy, Chu Thăng sùng bái hết mức.

Hắn rất muốn chiến xa này không bao giờ dừng lại, nhưng cuối cùng vẫn đến nơi rồi, trọng phụ đuổi hắn xuống xe. Chu Thăng kinh ngạc, trọng phụ tới thái học.

Thái học dạy người, với trọng phụ giết người như ngóe liên quan gì chứ.

"Trọng phụ, người không quen thuộc bên trong, để cháu dẫn đường."

"Không cần."

Chu Á Phu trực tiếp ra lệnh cho giáp sĩ đi bẩm báo quan viên thái học, có Xa kỵ tướng quân tới bái kiến.

Không bao lâu sau đích thân Phù Khâu Bá dẫn các tế tửu vội vàng ra nghênh đón, tuổi như Phù Khâu Bá mà hành lễ bái kiến trước, Chu Á Phu vội ngăn ông lại, thi lễ với mọi người rồi vào thái học.

Phù Khâu Bá dẫn Chu Á Phu đi tham quan thái học, giảng giải cho hắn tỉnh hình.

"Nơi này là bắc viện, chỗ học sinh nghỉ ngơi, đa phần tới từ bên ngoài, cho nên phải an bài ăn ở, ngoài ra còn có nhà ăn, đám học sinh thi thoảng mang rượu vào uống ..."

Thái học có hai con đường, một là làm quan, hai là nghiên cứu học thuật. Thường thì người thành tích không tốt đi làm quan viên, người năng lực học tập mạnh trở thành bậc đại gia.

Chu Á Phu đi theo một lúc, hỏi:" Nghe nói thái học có khóa binh pháp, không biết có thể cho ta nghe không?"

Trong lòng Phù Khâu Bá hiểu đại khái, mục đích vị này là ở đây.

Phù Khâu Bá dẫn Chu Á Phu tới chỗ lão sư dạy binh pháp, có lẽ vì sự xuất hiện bất ngờ của hắn, vị lão sư kia kích động lắm, nói cũng run. Mà gọi là dạy học chỉ là đem nội dung trong sách giảng cho học sinh nghe, nói ra, thậm chí không thể tính là dạy.

Sau khi hết bài giảng, Phù Khâu Bá hơi xấu hổ:" Dù sao binh pháp cũng không phải là khóa trình chính ..."

"Không sao, ông ấy rất cố gắng rồi, không dễ dàng." Chu Á Phu không bới móc:

Phù Khâu Bá mời Chu Á Phu tới thư phòng, Chu Á Phu ngồi ở thượng vị, hắn vốn nhường Phù Khâu Bá, nhưng ông nói không hợp lễ.

"Ta nhìn ra rồi, thái học chủ yếu bồi dưỡng ra nhân tài đỉnh cấp. Nhưng để dạy ra một đại gia, có khi cần mười năm, tựa như y quan, nếu chỉ lập một học phủ, không giảng giải đạo lý bệnh tật, chỉ dạy cách chữa, thông qua được khảo hạch tới địa phương, giải quyết được vấn đề thiếu y quan."

"Ta tới đây là muốn thiết lập một học phủ binh pháp, triệu tập giáp sĩ có công, giảng giải cho họ binh pháp giản lược, biện pháp giải quyết khi gặp vấn đề khác nhau, cùng với yêu cầu với bản thân. Đại Hán sẽ nhanh chóng có đội quân sức chiến đầu cực cao."

"Đạo lý tương tự dùng với công, nông học, hiệu quả nhanh, không thành được đại gia, không hiểu học vấn, nhưng biết làm việc, rất hữu dụng."

Tức thì có đại gia y học tối sầm mặt, chỉ Chu Á Phu:" Rất nhiều bệnh nhìn thì giống nhau nhưng cách ứng đối khác nhau, nếu không biết gì cả, dùng thuốc bừa bãi không phải là cứu người, mà là giết người."

Chu Á Phu bình tĩnh nói:" Dù chết vài người, nhưng cứu được mấy nghìn người."

"Hoang đường."

"Luận y, ta không bằng ngài, ngài là bậc đại gia, chỉ là bách tính không đợi được đại gia như ngài cứu, họ bị bệnh, tuyệt đại đa số chỉ có thể nằm nhà đợi chết. Nếu chúng ta có thể trong thời gian ngắn bồi dưỡng ra một vạn người biết chữa căn bệnh đơn giản sẽ cứu được rất nhiều người, hơn là đợi chết."

Vị đại gia y học tức tới mặt đỏ bừng, nhưng không phản bác được, chỉ biết nói:" Đạo lý không phải như thế."

"Chỉ nhìn cái lợi trước mắt, không phải là chính đạo." Một đại gia Hoàng Lão lên tiếng giúp đỡ:

"Tốc chiến tốc thắng." Chu Á Phu nói:" Người dạy ta binh pháp nói, binh pháp không chỉ dùng ở chiến sự, có thể dùng ở bất kỳ lĩnh vực nào."

"Hừ, ai dạy ngài binh pháp."

"Hoài Âm hầu."

Mấy người định đứng dậy chỉ trích nghe thế liền ngồi xuống, giả câm giả điếc.

Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com

Bình Luận (0)
Comment