Chu Á Phu nhìn Phù Khâu Bá nãy giờ chưa nói gì: "Đó là suy nghĩ của ta, Phù Khâu công thấy sao?"
Phù Khâu Bá cười, không có vẻ gì phản đối:" Tướng quân đã có quyết định, hà cớ gì phải tới thái học? Lão hủ không có công lao gì, chỉ nhờ bệ hạ hậu ái mà tạm thời quản lý thái học, tướng quân không cần hỏi ta."
Chu Á Phu lắc đầu: "Ta chinh chiến khắp nơi, chưa từng làm việc này, cần có người kinh nghiệm giúp đỡ."
Phù Khâu Bá quay sang đám đại gia: "Các vị, Xa kỵ tướng quân muốn làm gì không cần hỏi tới chúng ta, ngài ấy tới đây là để chúng ta hiến kế, không phải là để bàn có được hay không."
Những người khác nghe thế không phản đối nữa, đương nhiên họ cũng chẳng hiến kế.
Phù Khâu Bá liền lấy thái học làm ví dụ, bao gốm chế độ khảo hạch, chế độ năm học, cách chiêu mộ lão sư giảng giải chi tiết. Chu Á Phu nghe rất chăm chú. Cuối cùng ông còn viết ra sách lược của mình gia Chu Á Phu.
Chu Á Phu bái tạ ra về.
Vừa rời khỏi thư phòng Chu Á Phu liền thấy bệ hạ khi còn nhỏ, hắn giật mình, nhìn kỹ thì ra là Đại vương.
Đại vương đang ríu rít nói với hai giáp sĩ, bên cạnh còn đặt hai chỗ ngồi, giáp sĩ nghiêm mặt, đứng như tượng, chẳng phản ứng. Điều đó không ảnh hưởng tới nhiệt tình của Đại vương, nó càng nói càng vui.
Chu Á Phu hồ nghi đi tới hỏi:" Chuyện gì?"
"Tướng quân, Đại vương thấy bọn thuộc hạ đứng gác ở đây quá mệt, nên mang chỗ ngồi tới, bảo bọn thuộc hạ ngồi."
"Ngồi đi."
"Vâng."
Hai giáp sĩ liền ngồi xuống, thần sắc vẫn nghiêm túc.
Chu Á Phu nhìn Đại vương, Đại vương giống bệ hạ như tạc, chỉ mỗi đôi mắt rất hiền hòa, đơn thuần, không trộn lẫn bất kỳ thứ gì: "Đại vương, thần có một việc muốn hỏi suy nghĩ của đại vương."
Lưu Bột hoang mang: "Tướng quân có thể hỏi những người kia, họ mới là hiền tài, ta ngay cả Luận Ngữ còn chưa hiểu."
"Chuyện là thế này, nhân gian thiếu Y giả, thần chuẩn bị mở một học phủ, chuyên môn dạy Y giả cách ứng phó với bệnh tật, để họ học thuộc, sau đó tới các nơi chữa bệnh ... Đại vương có hiểu không?"
"Ta hiểu."
"Vậy đại vương thấy sao? Tốt hay xấu."
"Cứu được người, đương nhiên là tốt."
Y gia lúc nãy không nhịn được nói:" Bọn họ chỉ biết bệnh đơn giản nhất, xuống địa phương có thể vì chẩn đoán sai mà chữa bệnh chết người, nghi hoặc cực lớn."
Lưu Bột hồ nghi nhìn ông ta:" A phụ ta nói, bách tính bần cùng, bị bệnh chỉ cần chưa tới mức chết sẽ cắn răng chịu, không đi khám bệnh ... Chẳng lẽ a phụ ta nói dối."
"Thần, thần, thần không có ý đó." Người kia run lên:" Bệ hạ sao nói dối được."
Chu Á Phu xoa đầu Chu Bột đứng dậy, không thèm nhìn đám người kia, Phù Khâu Bá thở dài đi theo.
Hai người đi về phía đại môn thái học:" Tướng quân, có một chuyện lão phu nghĩ không thông, không biết ngài có thể giải đáp không?"
"Mời Phù Khâu công nói."
"Ngài còn trẻ đã làm tới triệt hầu, được bệ hạ sủng ái, thiên hạ kính ngưỡng, chuyện học phủ không liên quan gì tới ngài, sao lại cố chấp như thế? Nếu ngài muốn tham dự chính vụ sẽ chuốc lấy nhiều kẻ địch, ngài sở trường tác chiến, đối phó với những kẻ này sẽ rất khó khăn."
Chu Á Phu bình thản nói:" Ta muốn làm quốc tướng."
Phù Khâu Bá sửng sốt:" Tướng quân có hùng tâm tráng chí, nhưng ngài còn trẻ, sao gấp như vậy?"
"Ta không gấp, ta đang tích lũy kinh nghiệm để làm quốc tướng."
Phù Khâu Bá không nói nên lời, lần đầu tiên ông gặp người thẳng thắn tới mức này:" Ta tưởng chí hướng của ngài là làm thái úy."
"Mới đầu là vậy, sau có người nói, ta nên làm quốc tướng, phò tá bệ hạ, khuyên gián bệ hạ giữ vững bản tâm."
Phù Khâu Bá hiểu rồi, đây là lễ vật cuối cùng Hoài Âm hầu để lại cho bệ hạ, với sự cương chính và địa vị siêu phàm của Chu Á Phu, lại càn thân thiết với hoàng đế, nhất định sẽ trói buộc được hoàng đế, tránh cho thế hệ trước đi rồi, hoàng đế sẽ mất kiểm soát.
Ánh mắt ông ta nhìn người trẻ tuổi này thêm vài phần tán thưởng, hậu sinh này khá đấy.
Đông nhai Trường An, có mấy viên lại hung ác đang kéo người ra ngoài, người bộ dạng gia chủ gào khóc, liên tục kêu oan.
"Oan quá, sao ta dám giấu giáp trong nhà."
"Ta chưa từng ra trận, chưa từng mặc giáp."
"Ta đồng ý với Kiến Thành hầu, thả ta ra, thả ta ra."
Đám viên lại chẳng thèm để ý, cứ lôi đi xềnh xệch.
Người kia đem tước vị quan hệ ra dọa:" Ta là người nhà chồng Lỗ Nguyên Trưởng công chúa, buông ta ra, nếu không Trưởng công chúa sẽ không tha cho các ngươi."
Đám viên lại đóng cửa, dán giấy niêm phong, dẫn người đi.
Không nói cũng biết, họ là người của Vương Điềm Khải, vị này không làm đình úy nữa, bản lĩnh tìm ra giáp trụ không thay đổi.
Tối ngày hôm đó đại thương cổ Trường An đều ngoan ngoãn tới bái kiến Lữ Lộc, biểu thị đem hết gia sản gửi vào tiền trang ... Thái độ hoàn toàn khác lần trước, lưng gập xuống như muốn gãy lìa.
Bộ dạng đó Trực Bất Nghi không đành lòng:" Quân hầu, đâu cần như thế? Ngài làm vậy hơi quá rồi, dùng quyền thế ép người ta, không phải chính đạo."
Sắc mặt Lữ Lộc rất lãnh khốc:" Ngươi còn trẻ, không hiểu chuyện này. Đám người đó vì sao nhiều tiền? Đều vì quan hệ với hoàng thân, có tước vị, tiện kiếm tiền. Tiền của chúng là bệ hạ ban cho, nay muốn chúng cống hiến vì nước, bọn chúng lại đùn đẩy, không hiểu rõ vị trí của mình, ta phải cho chúng tỉnh lại."
"Bình thường bệ hạ mắt nhắm mắt mở rất nhiều hành vi của chúng, nếu muốn giết chúng, tội của chúng chất đầy bàn."
Trực Bất Nghi vẫn lo:" Nếu làm thế sẽ đắc tội với rất nhiều người, Lỗ Nguyên công chúa chắc chắn sẽ hỏi tội."
"Hừ, Lỗ Nguyên công chúa thân với người nhà chồng hơn hay thân với bệ hạ hơn?" Lữ Lộc hoàn toàn không bận tâm:" Ngươi làm tốt việc của mình là được, mấy chuyện này ta tự biết làm thế nào."
Phóng mắt khắp Trường An, chỉ bốn năm người khiến Lữ Lộc phải bận tâm, còn lại y không để vào mắt.
Thông qua thủ đoạn cứng rắn, Lữ Lộc nhanh chóng xác lập biện pháp cụ thể lập tiền trang, tin tức theo đó truyền khắp nơi.
Nhưng Lưu Trường không rảnh để ý tới chuyện của Lữ Lộc và Chu Á Phu.
Y lần nữa xem tấu chương, mặt đầy tuyệt vọng.
Tấu chương đầu tiên mở ra, viết:" Bệ hạ, không việc gì chứ ạ?"
Tích tắc đó Lưu Trường không nhịn được nữa, là Thanh Hà quận thủ Triệu Gia.
"Người đâu? An bài bốn người giọng khỏe tới quận Thanh Hà, bảo họ luân phiên đứng bên cạnh Triệu Gia, không ngừng hỏi thăm ông ta cho trẫm."
Lưu Trường lệnh xong rút danh sách quan viên trẻ ra, nhưng không ai thích hợp, chắc phải tản bộ để bình tĩnh lại.
Thế là Lưu Trường ôm một con gà trống lớn cười ha hả xuất hiện trước mặt Trần Bình.
"Trọng phụ, trẫm mang gà tới cho trọng phụ tẩm bổ đây."
Trần Bình chưa nói thì tôn tử Trần Khôi đã nhìn chằm chằm con gà kêu lên: "Đại phụ, con gà này hình như là Hồng tướng quân nhà ta."
"Bệ hạ thật nhân hậu, không muốn tay không tới nhà, nên chuyên môn vào sân bắt gà. Thần kính phục, Cao hoàng đế cũng chẳng bằng ..."
Trần Bình khen thật, Cao hoàng đế có sống lại cũng không làm cái chuyện vô sỉ như vậy, Cao hoàng đế cùng lắm bắt gà nhà người khác tới thăm ngươi, chứ bắt ngay gà trong sân ngươi vào nhà hiến cho chủ nhân thì trước, nay và mãi về sau sẽ chẳng có.
Lưu Trường sai người giết gà, ngồi xuống cười hỏi:" Sức khỏe trọng phụ ra sao ... Ài, bỏ đi, trọng phụ giúp trẫm kiếm vào người xử lý tấu chương đi, trẫm chịu hết nổi rồi."
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com