"Nếu là mưa bão khô hạn bẩm báo lên đã đành, ngay cả hoa quả ngon cũng bẩm báo, hơn nữa còn không tặng trẫm, thế thì trẫm làm sao biết có ngon hay không?"
"Thanh Hà quận thủ Triệu Gia, mỗi tháng ba lần viết thư hỏi thăm trẫm, Lũng Tây quận thủ Ngụy Chi ngày ngày bẩm báo tình hình đạo tặc, nhưng con mẹ nó không đi tiễu phỉ, đợi trẫm tiểu phỉ giúp à?"
"Trọng phủ phải lập lại nội triều cho trẫm, không trẫm hoặc không xem tấu chương nữa, hoặc chặt đầu hết bọn chúng ..."
Trần Bình cười khẽ, đó là báo ứng, trước kia quận huyện không nhiều, áp lực không lớn, mà chế độ quan viên chưa hoàn chỉnh. Nay số quận huyện tăng vọt, quan viên cũng tăng mạnh, tấu chương đổ xuống như tuyết.
Trong đó ắt có nội dung quan trọng, không thể không xem.
"Bệ hạ, xử trí tấu chương là chức trách của hoàng đế, thần cũng không biết làm thế nào."
Lưu Trường rất ủy khuất, mình xưa nay thật lòng đối đãi với ông ta, coi ông ta như trưởng bối, ông ta lại còn vui mừng trên đâu khổ của mình.
Đúng là làm lòng người nguội lạnh.
Sớm biết thế không nên mang gà tới thăm ông ta.
Lưu Trường hậm hực đổ ực chén trà vào miệng, lập tức phun ra, lè lưỡi, hận không thể cào lưỡi vài lần:" Cái gì thế? Trà gì vậy?"
Trần Bình nhíu mày, cướp lại chén trà, không vui nói:" Chậm tửu."
"Chân tửu à?" Lưu Trường văn hóa không cao, nghe không ra:
"Là thứ dùng để giảm đau." Trần Bình ung dung uống thứ cực đắng xuống:
Lưu Trường trầm mặc:" Trọng phụ không phải nhàn nhã uống trà, mà là uống thuốc trong đau đớn à?"
"Không nghiêm trọng như thế. Xưa nay nhìn người là sở trường của bệ hạ, sao phải hỏi thần?"
"Không sao, chuyện này không vội, còn cả chuyện Thực hóa phủ, để Giả Nghị lo, trọng phụ nghỉ ngơi là được.
Trần Bình giỏi kế, mỗi lần nói gì là làm người ta suy nghĩ, ví như bây giờ, nếu Lưu Trường là người đa nghi sẽ hoài nghi có phải ông ta cố ý làm thế để mình nghĩ ông ta bệnh nặng.
Lưu Trường kéo Trần Khôi vào lòng, xoa đầu nó: "Không được làm đại phụ của cháu tức giận, nếu không trẫm sẽ đánh."
"Cháu biết." Đám trẻ con rất sợ Lưu Trường, dù sao trẻ con chỉ biết dùng bề ngoài để phân biệt tốt xấu, mà bề ngoài của y cực kỳ hung bạo, nên Trần Khôi hết sức ngoan ngoãn:
"Trẫm cũng nhớ ra, trọng phụ lập bao công trạng, trẫm chưa thưởng bao giờ." Lưu Trường lập tức nói:" Khúc Nghịch hầu công lớn, thưởng năm nghìn hộ."
Trần Khôi không biết điều này nghĩa là gì, chỉ thấy bệ hạ ban thưởng thì hò reo. Trần Bình kinh ngạc, ông ta vốn có năm nghìn hộ, giờ thành vạn hộ hầu rồi.
"Bệ hạ, chuyện này."
"Ha ha ha, trọng phụ nhận là được, Đại Hán quốc tướng không có vạn hộ thì sao xứng."
Trần Bình không đùn đẩy, bệ hạ nói thế rồi liền nhận lấy.
Lưu Trường không nói chuyện tấu chương nữa, cùng Trần Bình tán gẫu rất lâu mới vui vẻ về hoàng cung, sau đó gọi Hạ Vô Thư tới. Thời gian qua địa vị Y gia được xác lập làm Hạ Vô Thư mặt mày hồng hào, cảm giác ông ta sẽ còn sống rất lâu nữa.
"Ngươi đem hai thái y tốt nhất tới ở nhà Khúc Nghịch hầu."
"Bệ hạ đã có một người thường ở nhà Khúc Nghịch hầu rồi, thêm người sợ ông ấy không chịu."
"Nếu không chịu thì ngươi mua nhà sát bên mà ở."
Hạ Vô Thư đành tuân lệnh, Lưu Trường nói:" Không tiếc hết thảy chữa khỏi cho Khúc Nghịch hầu, nếu ông ấy xảy ra chuyện ... Ngươi biết rồi đấy."
"Thần biết ạ."
Vì Lữ Lộc bận rộn, bên cạnh Lưu Trường là Lý Quảng, hắn nói:" Bệ hạ, vì bệnh tật mà liên lụy y giả, không phải hành vi của quân vương."
"Trẫm biết, trẫm chỉ cảnh báo họ thôi, ngươi không biết đám thái y trị bệnh cho đại thần rất gò bó, thà không trị để đối phương bệnh chết còn hơn bị liên lụy. Trẫm nói thế để họ dốc toàn lực."
"Ngươi còn non lắm, suy nghĩ quá đơn giản, coi thường những người ngươi coi là tiểu nhân. Ngươi sẽ thành tướng quân tốt, nhưng không thể thành thống soái hợp cách. Ngươi phải học rất nhiều ..."
Lưu Trường nói với người trẻ tuổi mà y gửi gắm hi vọng lớn.
Đó là đại tướng mà y chọn cho Lưu An sau này, hắn trẻ hơn Chu Á Phu rất nhiều, khi Chu Á Phu đạt tới địa vị của Hàn Tín, hẳn Lý Quảng cũng đạt tới Chu Á Phu bây giờ.
Nghênh đón ánh chiều tà, thương đội chậm rãi tiến lên.
Quy mô thương đội này cực lớn, trước sau không nhìn thấy đầu, có ngựa, lừa, thậm chí lạc đà và các loại xe khác nhâu xếp thành đội ngũ dài. Đây chính là thương đội đầu tiên Đại Hán phái tới Tây Vực, nay đa đến được Hà Tây.
Bình Dương hầu Tào Quật ngồi trên xe ngựa, hắn không giống thương cổ khác, chưa từng trải qua hành trình dài như vậy, thiếu mất cái mạng già. Lần nữa lau mồ hôi nhìn phương xa:" Vệ Anh."
Gia thần đánh xe quay đầu lại:" Giả chủ, vẫn khát sao?"
"Chúng ta bao lâu nữa mới tới?"
"Thần cũng chưa từng tới Tây Vực, có điều tới Hà Tây rồi, chắc là không xa."
Tào Quật thở dài, lòng nóng nảy, hành trình dài thực sự dày vò người ta, hắn không nhớ mình đã đi bao lâu, ngày nào cũng ngồi trên xe không ngừng lắc lư. May mà bệ hạ cho xây đường sá khắp nơi, nếu không hắn sớm cần thụy hiệu rồi.
Đợi mặt trời xuống núi, thương đội dừng lại, Tào Quật được gia thần dìu vào một dịch xá gần đó, ăn một bữa cơm không hợp miệng, dặn dò vài câu rồi đi ngủ.
Gia thần vẫn gác bên ngoài.
Tiểu lại mang đặc sản đương địa tới, nhưng Tào Quật đã ngủ say rồi, khom lưng đưa đồ cho gia thần:" Nếu quân hầu ngủ say, vậy ngài ăn đi."
"Không dám, ta chẳng qua là gia thần, không cần như thế."
Tiểu lại thấy hắn hiền hòa, liền bắt chuyện.
"Gia thần của triệt hầu, huyện lệnh tầm thường đều không dám xem nhẹ, huống gì là tiểu lại như ta, xin hỏi quý tính."
"Ta tên Vệ Anh, còn ngài."
"Ồ, chúng ta cùng tên, ta là Triệu Anh. Lần này mọi người đi Tây Đình sao?"
Hai người nhỏ giọng trò chuyện, mới đầu là chuyện thương đội, sau đó là chuyện cá nhân, Vệ Anh cười nói: "Ta có một nhi tử, vừa đầy năm, chủ tử ban cho chữ Văn, nó còn nhỏ quá, không biết ta về nó còn nhớ ta không?"
"Ha ha ha, thật trùng hợp, ta có nhi tử chưa đầy năm." Triệu Anh vui vẻ khoe: "Ta lấy tên cho nó là quá ... Nhi tử ngài sinh ra đã ở trong nhà triệt hầu, nhất định tương lai quý vô cùng. Nhi tử ta tương lai chỉ kiếm cơm ngoài ruộng."
Vệ Anh thở dài:" Không thể nói thế, nhi tử ta không khỏe, yếu ớt lắm bệnh, không mong có thành tựu gì, chỉ mong nó lớn lên khỏe mạnh, để ta có cháu bế là được."
Hai người ở ngoài cửa trò chuyện rất lâu.
Hôm sau khi hai người chào hỏi, Tào Quật nhìn gia tướng nhà mình:" Sao ngươi lại qua lại với loại ấy, chúng đều nhắm vào thân phận ta thôi, đừng tiếp xúc nhiều, chẳng được tích sự gì."
Vệ Anh cười vâng lời.
"Đừng qua Cô Tang, tới thẳng An Lăng đi, sau đó từ An Lăng tới Tây Đình." Tào Quật dặn:
"Vì sao ạ."
"Tới Cô Tang sẽ gặp Lưu Kính, nhiều thương cổ thế này, sợ hắn có ý đồ xấu."
"Gia chủ, chúng ta phụng chiếu lệnh của hoàng đế, Lưu công sẽ không làm thế đâu."
"Ngươi biết cái gì, vẫn phải đề phòng."
Hôm đó thương đội đang đi đường, đột nhiên có đội nhân mã chạy tới, đội ngũ của họ cực lớn, đạo tặc bình thường nhìn thấy đều phải tránh xa, nên mọi người đều chẳng sợ.
Đoán người kia tới nơi, người đi đầu hô lên:" Tà là Hà Tây tướng Lưu Kính, Bình Dương hầu ở đâu?"
"Không xong!"
"Lưu Kính tới rồi."
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com