Tin tức truyền đi, đám thương cổ ai nấy nghe tên đã lệ nóng tràn mi, hoa chân múa tay, không kiểm soát nổi, thiếu điều bỏ chạy, vị này xưa nay hận hai thứ, cường hào đại tộc và thương cổ.
Tào Quật cũng kinh hãi, không ngờ đã tránh đi rồi mà vẫn không thoát, tuy hắn là triệt hầu, nhưng đối diện với vị khai quốc công thần, hảo hữu của a phụ, vội vàng tới gặp, giọng hơi run:" Lưu công, ta phụng lệnh thiên tử ..."
Cũng chẳng hiểu ra sao, lão già này càng sống càng dẻo dai, gần 70 rồi mà vẫn có thể cưỡi ngựa truy đuổi người ta, nói chuyện khỏe khoắn, ánh mắt sắc bén, sao ông ta còn chưa chết?
Lưu Kính nghiêm túc nói: "Bình Dương hầu đừng cả nghĩ, lần này ta tới hỏi, thương cổ nước Hà Tây ta có thể theo các vị cùng đi Tây Vực không?"
"Hả, nước Hà Tây còn có thương cổ à?"
Tào Quật vừa hỏi ra biết ngay mình lỡ lời, vội nói: "Bệ hạ bảo ta phụ trách mậu dịch, ta không biết có được mang theo thương cổ nước chư hầu không, để ta viết thư hỏi bệ hạ ..."
"Chẳng lẽ ngươi định ở đây đợi hoàng đế trả lời à? Chút chuyện nhỏ như vậy không tự quyết được sao? Ngươi làm ăn kiểu gì? Hoàng đế phải ngươi đi chỉ để ngươi đi theo họ tới Tây Vực à?"
Bị Lưu Kính liên tục chất vấn, Tào Quật ú ớ: "Ta sợ làm hỏng đại kế của bệ hạ, sợ xảy ra chuyện."
Nhìn bộ dạng nhu nhược của hắn, Lưu Kính nổi khùng:" Bình Dương hầu à Bình Dương hầu, ngươi xứng với cái tước vị này không?"
"Nếu bệ hạ trách tội, để bệ hạ chặt đầu ta là được! Ta đợi ngày đó."
Lưu Kính chẳng thèm đợi hắn trả lời, cưỡi ngựa bỏ đi luôn.
Tào Quật ngồi trên xe ngựa, mặt lúc đỏ, lúc thì tím ngắn, hai tay không biết đặt vào đâu. Vệ Anh cúi đầu, không dám nói gì. Tào Quật hít sâu một hơi, hắn hạ lệnh thương đội nghỉ ngơi tại chỗ.
Chỉ một ngày sau Lưu Kinh đã xua thương cổ trong nước tới chỗ Tào Quật, giao người xong, ông ta chẳng thèm nói một câu đã đi, vẫn cưỡi ngựa.
Tào Quật nhìn bóng lưng ông già đó đi xa, cắn răng nói với Vệ Anh:" Dắt tuấn mã tới cho ta, ta muốn cưỡi ngựa."
Vệ Anh cả kinh: "Gia chủ sao có thể chịu ..."
"Thứ nô lệ như ngươi cũng dám khinh thường ta à?" Tào Quật phẫn nộ quát:
Vệ Anh không dám nói nữa, dẫn ngựa tới, Tào Quật được hắn đỡ, gian nan lên ngựa.
So với việc ngồi xe đã cải tiến của thượng phương, cưỡi ngựa thống khổ hơn nhiều, chỉ có người cưỡi ngựa lâu mới biết đây là chuyện dày vò thế nào.
Tào Quật an nhàn sung sướng đã lâu, hiển nhiên không cưỡi nổi, chỉ nửa canh giờ mồ hôi đầm đìa, hai chân đau nhức, mặt nhợt nhạt ...
"Anh ..."
"Gia chủ."
"Ta ... Ta muốn xuống ngựa."
Vệ Anh vội đi tới đỡ Tào Quật xuống, Tào Quật sờ hai chân, đau tới méo miệng, được Vệ Anh đỡ lên xe, hắn ngồi bần thần ở đó mặc cho cái đầu lắc lư.
"Anh, vừa rồi ta nóng quá, ngươi đừng trách."
"Gia chủ, tiểu nhân vốn là nô lệ, ngài nói thế chẳng phải mạo phạm. Chỉ là gia chủ không nên giận như vậy, tiền hầu tài năng kinh người, gia chủ tuy không bằng, nhưng cũng có thể làm việc lớn. Dù là nô lệ như tiểu nhân còn có thể thông qua phò tá gia chủ để lập nghiệp, huống hồ là gia chủ. Rõ ràng có thể làm việc lớn, nhưng cả ngày chỉ thở ngắn than dài không bằng tiền nhân, dùng hành vi không cần thiết chứng minh mình, mới là tiều làm tiểu nhân không đành lòng."
Tào Quật hổ thẹn cúi đầu:" Ngươi nói đúng."
Thời gian tiếp theo đó, đám thương cổ kinh ngạc phát hiện, Bình Dương hầu có chút khác biệt, hắn không còn một mình ngồi trên xe, lờ bọn họ đi nữa. Hắn chủ động đi xuống, hỏi bọn họ có khó khăn gì không, có kiến nghị gì không, còn trao đổi với họ vài biện pháp mậu dịch.
Được đối xử như thế, thương cổ kích động vô cùng, thực sự cho Tào Quật không ít kiến nghị.
Cùng lúc Tào Quật trên hành trình thực hiện sứ mệnh của hoàng đế, A Kỳ Ni Mật Đa La lúc này hoang mang đứng ngoài thành Trường An, hắn cảm giác như thấy được nơi ở của thần linh, vị vương tử Khổng Tước này tựa hồ lần nữa nhìn thấy thành Hoa Thị phồn vinh năm xưa.
Người Thân Độc luôn gọi thành Hoa Thị là thánh thành, tòa thành đó có 64 cổng thành, lúc phồn vinh nhất có mười bảy vạn bách tính. Nhưng đó là chuyện rất lâu rồi, dưới uy hiếp của Hung Nô và người Đại Hạ, trong thành tiêu điều, là một quốc gia mới sinh, vương thành lại sa sút.
Trường An thì khác, sau khi được mở rộng đã thành thành trì lớn nhất Đại Hán, thiếu chút nữa mở rộng tới cả bến tàu, nối mấy huyện xung quanh với nhau. Trong ngoài ba thành, Hoa Thị chẳng sọ được.
A Kỳ tới đây với rất nhiều học giả, họ mặc trường bào đi chân đất, tóc buông xõa, tay cầm gậy gỗ, gọi là học giả, thực ra là tăng lữ Bà La Môn và Phật giao.
Kẻ giết vua mới lên ngôi lạm sát tăng lữ, xua đuổi họ, tới khi nhiều tuổi, vì Bà La Môn ngày càng mạnh, ông ta lại mời tăng lữ Phật giáo tới, để hai bên níu kéo nhau. Phật giáo tất nhiên vui vẻ.
Khi thái tử chuẩn bị tới Trường An, những tăng lữ cũng tích cực mưu cầu vị trí đi cùng thái tử.
Một mặt bọn họ muốn ảnh hưởng tới thái tử, xác lập địa vị sau này, đồng thời muốn tới xem có thể truyền giáo nghĩa tới Đại Hán hay không.
Lúc này người Bà La Môn đã quỳ bái thánh thành.
A Kỳ thực ra rất ghét đám này, vì bọn họ cái gì cũng lạy, phàm là gặp cái gì khác thường chút, kể cả là cái cây to hơn bình thường cũng bái lạy, vì họ tôn sùng vạn vật có linh. Còn tăng lữ Phật giáo bình tĩnh hơn nhiều, họ không tùy tiện lên tiếng.
Hành vi đó khiến người qua đường chú ý, tuy mấy năm qua Trường An có rất nhiều người ngoài tới, ít thấy quy mô lớn thế này, hành động lạ thế này.
"Đây là tù binh à?"
"Chắc không phải là tù binh đâu, nếu không đã bị trói rồi, chắc là tới triều cống."
"Đám người này có lễ nghi lắm, lần đầu thấy người ngoại bang khấu bái thành Trường An."
A Kỵ mắt tối sầm, quát:" Đứng lên, các ngươi không thấy mất mặt à?"
"Thái tử, đây là thần tích, sức người không làm ra được tòa thành như thế."
"Đám người các ngươi ... Ta nghe nói, hoàng đế Đại Hán không thích loại người như các ngươi đâu, nếu ở trước mặt y mà còn như thế, không cần y ra tay, ta sẽ giết các ngươi." A Kỳ phẫn nộ vào thành:
Tòa thành này náo nhiệt vô cùng, tác động cực lớn lên A Kỳ, bọn họ vừa tới nơi, không thể gặp hoàng đế, tiếp bọn họ là quan viên điển khách.
Vị quan viên đó là người quen, Phó Thanh, con của Dương Lăng Cảnh hầu Phó Khoan, thủa nhỏ thường đánh nhau với Lưu Trường.
Khi lớn lên tính cách hắn khác hẳn, giống a phụ hắn, trầm ổn, hào phóng, gặp đám quần hiền năm xưa ức hiếp mình vẫn cười hành lễ.
Chu Xương tiến cử ba lần, Lưu Trường từ chối ba lần, lý do tên đó không gánh được trọng trách.
Tới khi Chu Xương không nhịn nổi cầm quải trượng đi tìm Lưu Trường lý luận, sao có thể vì tình cảm cá nhân mà bỏ sót hiền tài. Lưu Trường bấy giờ mới để hắn làm quan.
Mới đầu Phó Thanh là chúc quan ở tướng phủ, dần dần từng bước trở thành nhân vật số hai ở điển khách.
Phó Thanh nắm tay A Kỳ ôn hòa nói:" Thái tử từ xa tới, nghỉ ngơi vài ngày hẵng bái kiến bệ hạ."
A Kỳ cả kinh:" Sao ngài cũng nói được tiếng Khổng Tước?"
"Ha ha ha, ta thần là điển khách, nếu ngôn ngữ cũng không biết tì làm việc thế nào?"
A Kỳ thầm than, tên Phùng Kính kia biết nói đã đành, vậy mà tới đây cũng có người biết, ngược lại cả nước Khổng Tước không tìm được ai tinh thông tiếng Hán, chênh lệch quá lớn. Hắn liền dùng tiếng Hán không sõi nói:" Ta cũng học tiếng Hán ..."
Trước khi tới đây, A Kỳ lường tới khả năng bị gây khó dễ, không ngờ được đối xử thân thiện như thế, được đưa tới tòa phủ xa hoa.
Mấy ngày sau đó Phó Thanh vì A Kỳ mà bôn ba, không ngừng giao lưu, thành bằng hữu tốt.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com