Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 824 - Chương 825: Giận Cá Chém Thớt.

Chương 825: Giận cá chém thớt.

Trong Hậu Đức Điện, Phó Thanh giữ tư thế hành lễ bái kiến báo cáo.

"Hắn là người có dã tâm, mặc dù không biểu hiện ra, khi thần cố ý nhắc tới Đại Hạ, hắn rất phẫn nộ, nhưng hắn bình tĩnh lại rất nhanh. Hắn giống a phụ hắn, muốn khôi phục lại vương triều Khổng Tước xưa."

"Có điều hắn không giỏi chiến lược, lại giỏi lễ tiết, có tài ở phương diện thi ca văn học."

"Hắn biểu thị hi vọng kết giao với Đại Hán, có hậu phương ổn định để trong phong với Đại Hạ, hắn muốn đánh bại Đại Hạ bằng mọi giá."

"Bệ hạ, người này có thể dùng, trước tiên đưa tới thái học, sau đó gả nữ nhân tông thất cho hắn ..."

Lưu Trường vuốt râu nhìn Phó Thanh, nói thực, y vẫn ghét tên này, tuy bản thân rộng lượng, không nhớ thù cũ, nhưng là kẻ địch thủa nhỏ từng dẫn người ẩu đả với mình, đại thù như thế sao có thể dễ quên.

"Chỉ vài ngày mà ngươi đã làm rõ tới vậy sao?"

"Không chỉ như thế, bệ hạ mời xem, đây là tấu biểu thần định dâng lên, trong tay có tất cả thông tin liên quan tới thái tử Khổng Tước."

Phó Thanh đã chuẩn bị trước, tự tin dâng tấu cho Lưu Trường, nhiều chữ tới mức làm Lưu Trường xay xẩm mặt mày, lập tức nghiêm mặt bới móc:" Ngươi chỉ tra mỗi thái tử à, người đi theo không tra sao? Những kẻ đó thân phận gì, mục đích ra sao?"

"Bệ hạ thần chuẩn bị rồi, đây là tấu biểu người liên quan."

"Hả, ngươi ..." Lưu Trường líu lưỡi nhận liền mấy tấu chương:

"Đây là hành vi lời nói của họ dọc đường do quan lại các nơi báo lên."

"Đây là an bài hiện nay của họ."

"Đây là chuyện bệ hạ cần lưu ý khi gặp họ."

"Đây là mong mỏi của bọn họ."

"Đây là suy nghĩ của quần thần với thái tử ngoại vương."

Lữ Lộc há hốc mồm nhìn Phó Thanh dâng hết tấu này tới tấu khác, đặt đầy bàn. Lưu Trường muốn nói mà không nói ra lời, nhìn ánh mắt hắn, tựa hồ đang hỏi, bệ hạ cần tấu chương gì nữa.

Cho dù Phó Thanh cười rất hiền hòa, nhưng trong mắt Lưu Trường hắn đang cười gằn, ngông cuồng đắc ý lớn tiếng hỏi, hôn quân tiếp chiêu đi, ngươi làm gì được ta?

Lưu Trường tức sùi bọt mép:" Ngươi hiểu bọn chúng như thế, vì sao không tổng kết ra chiến lược với Thân Độc, thân là điển khách thừa, phải làm ra phương án với Thân Độc chứ?"

Phó Thanh ngớ người:" Bệ hạ, đó không phải chức trách của thần."

"Sai là sai, lại còn cãi trẫm à?"

Phó Thanh bái lạy:" Là thần sai lầm, thần về viết."

"Lữ Lộc đưa hắn ra."

Lữ Lộc dẫn Phó Thanh rời Hậu Đức Điện, tới khi không ai thấy nữa mới hỏi nhỏ:" Sao chuẩn bị nhiều tấu biểu thế?"

Phó Thanh thu lại vẻ mặt ủy khuất, cười nói:" Bệ hạ yêu quý ta, mong ta sớm thành tài nên yêu cầu cao, ta bị giáo huấn nhiều nên tổng kết ra kinh nghiệm. Bởi thế lần này chuẩn bị thỏa đáng."

Lữ Lộc cười gượng:" Thủa nhỏ có chút hiểu lầm."

"Ha ha ha." Phó Thanh ngẩng đầu lên trời, cảm thán:" Đúng thế, quãng thời gian đó thật mỹ hảo, chúng ta còn nhỏ, mặc sức chơi đùa, làm gì cũng có a phụ đằng sau chống lưng ... Thật hoài niệm."

Lữ Lộc gật đầu:" Đôi khi muốn gặp phụ mẫu, dù bị đánh một trận."

Hai người nhìn nhau cười cảm thông, thi lễ cáo từ, mỗi người tiếp tục công việc của mình.

Lữ Lộc về Hầu Đức Điện thấy Lưu Trường đang hậm hực cầm số tấu biểu của Phó Thanh, nói:" Bệ hạ, thần thấy Phó Thanh rất giỏi."

"Trẫm biết, cho nên mới để hắn làm quan lớn như thế, chẳng lẽ còn chưa đủ à? Chẳng lẽ muốn trẫm ngay ngày mai cho hắn làm tam công?"

"Thần thấy bệ hạ tiếp tục nhắm vào hắn như thế, hắn sớm muộn bệ hạ cũng biến hắn thành tam công."

"Trẫm biến thành tam công sao?" Lưu Trường cau mày:

"Hắn vốn không có tài năng gì, kết quả bệ hạ luôn phái hắn tới nơi gian nan nhất, làm việc khó khăn nhất ... Không ngừng bới móc hắn ... Chẳng trách hắn có tiếng trên triều như vậy, cả Trương tướng cũng khen hắn."

Lưu Trường mặt âm u nhìn Lữ Lộc:" Vậy ngươi có muốn thành tài không?"

Theo an bài của Phó Thanh, thái tử A Kỳ lần đầu gặp hoàng đế, vì tránh xảy ra sự có, tăng lữ không được vào, chỉ một mình thái tử tới gặp riêng hoàng đế ở Hậu Đức Điện.

A Kỳ lần đầu gặp vị hoàng đế này, lòng chấn động vô cùng.

Cả đời hắn chưa từng thấy ai cao lớn như thế, chỉ ngồi đó thôi cũng tỏa ra sát khi làm người ta khiếp đảm, hắn cẩn thận đứng một bên cung kính nghe sai bào.

"Ngươi tới đây trẫm vui lắm, a phụ ngươi cũng nên tới bái kiến trẫm."

"A phụ tuổi cao, bốn bề cường địch, đợi bình định rồi nhất định tới bái kiến bệ hạ."

"Ừ, ngươi tạm thời tái thái học, học tập cho tốt, chuyện Thân Độc và Đại Hán còn cần ngươi bỏ sức nhiều hơn."

Sau khi xác định mọi chuyện, A Kỳ lễ phép lui ra, Phó Thanh dẫn hắn đi.

Lần này bàn thanh không ít chuyện, nhờ Phó Thanh dâng tấu trước đó, có những tư liệu đó, đàm luận với đối phương đều đánh trúng yếu hại.

Lữ Lộc lần nữa cảm thán:" Đúng là người tài, tiếc là sinh không gặp thời ..."

"A mẫu." Lưu An nhỏ giọng gọi:

Tào Xu liếc hắn một cái, Lưu An nhìn a phụ mặt mày buồn bực, hỏi:" Sao hôm nay a phụ trông có vẻ không vui?"

"Chuyện triều đường."

Lưu An gật đầu, bất giác ăn nhanh hơn, a phụ bình thường thì rất tốt, nhưng một khi tâm tình không tốt thì sẽ thành chuyện vô cùng dày vò. A phụ thích trút lửa giận lên người bên cạnh, nhưng lúc như thế sẽ nhìn ai cũng không vừa mắt.

Tào Xu ở bên cạnh an ủi:" Hiếm khi nhà ta ăn cơm cùng nhau, có chuyện gì phiền lòng để nghĩ sau."

Lưu Trường lắc đầu:" Nàng không biết, tên Phó Thanh kia bây giờ biết khiêu khích trẫm rồi, trẫm còn chưa yêu cầu mà hắn đã làm xong. Cứ thế này thì làm sao trẫm ... Mài rũa hắn được?"

Tào Xu cười:" Thế không phải bệ hạ đã mài rũa thành công rồi sao?"

Mấy năm qua mọi người luôn bàn luận công đức của hoàng đế, nhưng không nghĩ tới công lao của hoàng hậu. Từ khi Lưu Trường chấp chính, Tào Xu trấn an được toàn bộ hậu cung, nhất là đám hậu cung của Lưu Doanh, khiến trong cung chưa từng xảy ra rối loạn. Đồng thời nàng liên tục gặp mặt gia quyến công thần, giúp họ giải quyết việc nhà, như phu thê bất hòa, mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu gì đó.

Tào Xu ôn nhu tinh tế, rất được mọi người yêu thích.

Ngoài ra nàng cũng quan tâm tới tình hình trong nước, khi lũ dâng ở Hà Nội, nàng hiệu triệu gia quyến công thần, chẩn tai mười một lần.

Lữ hậu tuổi đã cao, không còn hạn chế hành vi của Tào Xu nữa, trong mắt bà hoàng hậu phải là trợ lực lớn nhất của hoàng đế, nếu không thì cần hoàng hậu làm gì.

Lưu Trường đang hậm hực thì thấy Lưu An ăn như gió cuốn mây tàn, vét sạch thức ăn trước mặt, thế là y có chỗ phát tiết:" Thằng nhãi, Thực hóa phủ bỏ đói ngươi à? Ăn nhanh như thế, có phải không hề muốn ở cùng người nhà không?"

Lưu An biết ngay sẽ thế mà, vội ăn chậm lại.

"Xem ngươi ăn kìa, có giống đại trượng phu không? Bằng tuổi ngươi, trẫm ăn hai đấu gạo."

Lưu An hiểu, mình thành cái gai trong mắt a phụ rồi, bất kể làm gì cũng bị mắng, phải nghĩ cách chuồn thôi. Nhân lúc a phụ phân tâm trò chuyện với a mẫu, mắt đảo quanh, tức thì nhìn thấy Lưu Tứ đang gặp xương đầy hưởng thụ.

Lưu Tứ và Lưu Lương ngồi cùng nhau, nhưng Lưu An nhìn một cái là nhận ra, không chỉ hắn, cả giáp sĩ đừng ngoài cũng nhận ra được. Đang cúi đầu tội nghiệp nhìn quanh, thi thoảng gặm tay là Lưu Lương.

Còn gặm thịt say sưa là Lưu Tứ.

Lưu An len lén thò tay ra, bợp gáy Lưu Tứ một cái rồi thu lại thật nhanh.

Lưu Tứ đột nhiên bị ăn đòn, nó tức thì nhảy dựng lên, hung hăng chửi:" Là thứ chó má nào đánh nãi công."

Thế là tất cả mọi người đồ dồn ánh mắt vào nó, Lưu Trường thong thả đứng lên, giọng dễ sợ:" Tứ à, Tứ ... Ba ngày rồi trẫm chưa đánh ngươi phải không?"

Lưu Tứ nhìn quanh, kêu lên: "Có điêu dân mưu hại quả nhân."

Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com

Bình Luận (0)
Comment