Thế là Lưu An thong thả rời khỏi Hậu Đức Điện đã chó chạy gà bay, thầm nhủ trong lòng, đa tạ đệ đệ.
Vừa rời khỏi hoàng cung, Kịch Mạnh trông có vẻ đợi đã lâu, cấp thiết đi tới chỗ Lưu An:" Điện hạ, xảy ra chuyện rồi. Trương Phu bị bắt."
"Đình úy à?"
"Vâng."
Lưu An vội lên xe, Kịch Mạnh đánh xe, kể nguyên do:" Bọn thần theo lệnh điện hạ, tới lang trung lệnh, thỉnh cầu họ giám sát thương cổ tông tộc tới Thân Độc."
"Sao nữa?"
Kịch Mạch vả mặt mình:" Tại thần, kéo Trương Phu đi uống rượu, sau đó tới lang trung phủ. Tiểu lại nói bọn thần không nên uống rượu sau đó đi làm việc, không thành thể thống gì. Tính khí Trương Phu sao chịu được, thế là xông vào đánh văn sĩ đó ..."
Lưu An mặt âm trầm như muốn mưa:" Sau đó các ngươi bị đình úy bắt à? Các ngươi đúng là không làm ta yên tâm được."
Kịch Mạnh hơi do dự:" Văn sĩ kia đánh thần và Trương Phu, may mà thần chạy nhanh."
"Gì, cả Trương Phu cũng không đánh được sao?"
"Hắn tuyệt đối không phải tiểu lại bình thường."
Kịch Mạnh có chút sợ hãi, Trương Phu không phải mạnh tới đáng sợ, mà là phong cách đánh nhau bất kể sống chết của hắn, ai cũng sợ. Nhưng bọn họ gặp phải tên bình tĩnh tới khiếp người, một chọi hai mà bình tĩnh né đòn, ra chiếu trí mạng ...
"Dừng xe!" Lưu An không tiếp tục tới đình úy nữa:
"Điện hạ, chúng ta không đi cứu Trương Phu sao?"
"Cứu? Say rượu đánh người còn muốn ta cứu à? Cho hắn một bài học."
Kịch Mạnh lúc này chỉ đành vứt bỏ hảo huynh đệ, cúi đầu:" Đúng, đúng, nên cho hắn một bài học."
"Cả ngươi nữa, ngươi tới đình úy tự thú luôn đi, nhận bài học cùng Trương Phu."
........... .............
Lưu An xuống xe nhìn quanh, nơi này là một lý ngoại thành, nhìn rất nghèo khổ, người không nhiều, hắn tới một trạch viện đơn giản, sau người gõ cửa. Rất nhanh có người trẻ tuổi đi ra.
Người trẻ tuổi đó cao ráo, mặt áo vài có vài miếng vá, gia cảnh không khá giả gì, nhưng khí chất khác biệt. Giáp sĩ lén nói với Lưu An:" Chính người này."
"Bái kiến thái tử điện hạ."
"Ngươi nhận ra ta à?"
"Từng thấy điện hạ ở lang trung phủ."
"Ha ha ha, đã nhận ra sao không mời ta vào trong?"
Người trẻ tuổi lách người mời Lưu An vào, trong nhà rất đơn sơ, đơn sơ quá mức. Là tiểu lại của lang trung phủ, địa vị không cao nhưng quyền lực lớn, kiếm thu nhập ngoài rất dễ, đáng lẽ không nên nghèo khó thế này. Chứng tỏ hắn là người liêm chính.
Người trẻ tuổi mời Lưu An ngồi, sai thê tử chuẩn bị món ăn, khoản đãi thái tử.
"Ta nghe nói ngươi đánh xá nhân của ta, còn đưa vào đình úy, có chuyện này không?" Lưu An hỏi:
Người trẻ tuổi chẳng chút sợ hãi:" Quân tử đối đãi với người mình phải chân thành, dùng lễ đối đãi, nhưng không thể dung túng. Trương Phu tính nóng nảy, nhiều lần gây chuyện, thái tử bao che hắn là hại hắn. Rồi có một ngày hắn gây ra chuyện lớn tới mức thái tử không bao che được, vậy thái tử phải làm sao?"
"Ý ngươi là ta không đủ hiền minh?"
"Nào chỉ không đủ, chỉ có loại quân vương như Hồ Hợi mới dung túng người dưới như thế."
Giáp sĩ đi cùng Lưu An nổi giận suýt rút kiếm, Lưu An cười ngăn lại:" Ngươi nói đúng, ta đúng là không nên dung túng chúng, nên lần này để pháp luật xử trí! Xá nhân của ta mạo phạm ngươi, ta tới đây xin lỗi."
Lưu An đứng dậy hành lễ, người trẻ tuổi sửng sốt, vội đứng dậy đáp lễ, miệng liên tục nói không dám.
"Không biết tên tuổi?"
"Thần, Trình Bất Thức."
Tiếp đó Lưu An ở lại nói chuyện rất nhiều phương diện với hắn, còn hỏi cái nhìn với Thân Độc, hắn kiên quyết cho rằng phải đánh, nhưng phải dùng cái giá nhỏ nhất, mục đích không phải là đánh bại địch, mà để chấn hưng Đại Hán.
Lưu An nhận ra đây là người cương liệt, am hiểu nội chính, có cái nhìn về chiến sự, nhìn xa trông rộng. Lưu An càng nghe càng vui mừng, xá nhân bên cạnh hắn toàn là trưởng bối an bài, không ai là do hắn tự tìm.
Hắn cũng muốn giống a phụ, tự mình đề bạt một hai hiền tài. Ai cũng nói a phụ, đại phụ có tài nhìn người, hắn muốn chứng minh, mình cũng có năng lực đó.
"Trò chuyện với khanh một chuyến, lợi ích vô cùng, có điều ngươi bận chính vụ, ta không thể tùy tiện tìm bàn bạc, phải làm sao đây?" Lưu An thăm dò, muốn thu phục đối phương, phải xem người ta có muốn không đã."
Trình Bất Thức nghe ra ý thái tử, đứng dậy bái lạy:" Nguyện ra sức vì thái tử."
"Ha ha ha, tốt lắm."
Lưu An mừng rỡ, đây là hiền tài đầu tiên mà hắn đề bạt, hắn biểu thị muốn ở lại qua đêm, điều này càng khiến Trình Bất Thức thêm cảm động, hai người đốt nến trò chuyện suốt đêm không ngủ.
Hôm sau Lưu An đưa Trình Bất Thức ra khỏi lang trung phủ, trực tiếp lệnh làm xá nhân mình. Lang trung lệnh Thân Đồ Gia không có ở Trường An, có cũng chẳng sao, điều động một tiểu lại không cần ông ta quản.
Khi Lưu An dẫn hắn đi mới biết người này danh tiếng ở lang trung phủ không tốt, các quan viên khác không thích hắn, vì hắn thích quản chuyện không phải của mình, hay nói thẳng, dễ đắc tội với người khác.
Hai người rời lang trung phủ, chưa đi được bao xa nghe thấy tiếng la hét, bách tính kinh hoàng né tránh, nhường đường, rồi một ông già từ đám đông chạy ra.
Ông già này tuổi không nhỏ, không ai ngờ lại có thể chạy nhanh như thế, vừa điên cuồng chạy vừa gào thét, gần như bật khóc.
Sau lưng ông ta là một cái xe ngựa truy đuổi, người ngồi trên xe cười lớn:" Mau! Mau! Đâm chết hắn."
Lưu An nhìn rõ người trên xe kéo Trình Bất Thức đi.
"Điện hạ, dưới chân thiên tử lại có kẻ ác thế này! Giữa ban ngày ban mặt muốn giết một ông già, đáng hận tới cực điểm."
Trình Bất Thức la hét xông tới.
Lưu An cả kinh:" Đừng đi!"
Nhưng Trình Bất Thức kéo ông già sang một bên, tiếp đó rút kiếm ra nhằm vào xe ngựa đang phóng tới. Tráng hán trên xe ngựa bay ra, đáp trước mặt Trình Bất Thức.
Tráng hán đó vóc dang cao lớn khiếp người, Trình Bất Thức không sợ, lớn tiếng chất vấn:" Ngươi là ai, sao tàn hại người già"
Lưu Trường chẳng nhiều lời, vươn tay ra, vật hắn ngã lộn nhào. Trình Bất Thức mắt tối sầm rồi không biết gì nữa. Lưu Trường tiến tới nhìn ông già đáng thương kia cười gằn:" Chạy đi, sao không tiếp tục chạy đi?"
"Tha mạng! Tha mạng! Ta không dám nữa."
"Không phải ngươi nói ta xô ngươi bị thương, muốn ta bồi thường à? Bị thương sao đủ, ta xô chết ngươi. Ngươi đòi một vạn, ta cho hai vạn! Chạy cho ta."
Đúng lúc này có người chạy tới lay Trình Bất Thức: "Bất Thức! Bất Thức! Ngươi tỉnh lại đi."
Lưu Trường quay đầu sang: "An?"
Bầu trời Trường An thật xanh.
Trình Bất Thức mở mắt ra, chỉ thấy đầu óc váng vất, nhìn bầu trời xanh ngăn ngắt, mặt mày hoang mang.
Sao mình nằm đây, xảy ra chuyện gì.
Có người bắt nạt người già yếu.
Trình Bất Thức đột nhiên nhớ ra vùng dậy, tức thì thấy ông già kia đang khấu đầu nhận tội, tên ác nhân không tha, thậm chí thi thoảng còn đá ông già.
Mà xung quanh tu tập rất nhiều bách tính, những người này không lên giúp ông già còn vỗ tay khen hay.
Trình Bất Thức thấy trời đất đảo lộn, truyền thống tôn trọng người già của Đại Hán đâu rồi.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com