Kỳ thực ông già này rất nổi tiếng trong khu phố, ông ta xuất thân vương tộc nước Tề, chỉ là tuổi trẻ bại gia, cờ bạc, gian dâm, rượu chè. Nghe nói ít nhất có thê tử ở bốn nơi nhưng không chiếu cố con cái một ngày, nghe nói ông ta từng đánh đập a mẫu. Cả đời làm việc ác, bị quan phủ bắt giam, sau đó nhà tan cửa nát lưu lạc khắp nơi, dùng đủ trò mưu sinh.
Trên ông ta chẳng ai nhớ, vì ông ta họ Đệ Tam, nên bách tính ở đây gọi là Đệ Tam Dăng Nhuế.
Hôm nay thấy ông ta bị đá qua đá lại, bách tính vui khỏi nói.
"Ha ha ha, lão này ăn vạ nhầm người rồi, vừa xong cái xe kia đỗ bên đường, người trên xe đi xuống mua rượu, lão ta nằm dưới đất, la hét họ xô vào mình, đòi bồi thường một vạn, nếu không tố cáo lên đình úy."
"Sao nữa."
"Tráng sĩ kia hạ lệnh gia thần đánh xe xô lão ta, không ngờ lão ta chạy nhanh thế, chạy từ đầu đường tới đây. Nếu không phải thằng ngốc kia nhào ra thì bị xô chết rồi."
"Tráng sĩ vì dân trừ hại."
"Lát nữa quan phủ tới, chúng ta phải làm chứng cho tráng sĩ."
Lão Ngũ bán rau trên đường là người thật thà, vì tốt bụng từng cứu Đệ Tam Dăng Nhuế, bị lão ta kiến cho tan nhà nát cửa, cuối cùng chuyển đi đâu không rõ. Người dân ở đây cực ghét lão ta.
Trình Bất Thức đang định dậy, Lưu An ấn xuống:" Người đánh lão ta là a phụ."
Trình Bất Thức kinh hãi.
Lúc này Đệ Tam Dăng Nhuế khóc tới kiệt sức, không đứng lên được nữa, Lưu Trường tóm tóc kéo ra đường rồi lên xe:" Lộc, xô chết lão."
Đệ Tam Dăng Nhuế vừa rồi còn mang bộ dạng như người sắp chết tức thì bật day, gào khóc chạy, xe ngựa lần nữa đuổi theo.
Trình Bất Thức há hốc mồm nhìn cảnh đó:" Điện hạ, tuy ông ta sai, nhưng làm thế có quá độc ác không? Thân là hoàng đế đối đãi với người già như thế, chung quy có chút không ổn."
Lưu An lắc đầu:" Nếu chỉ là ăn vạ, a phụ không giận như thế, chắc chắn có chuyện chúng ta không biết."
Giáp sĩ rất nhanh tới nơi, rất đông, bách tính không đi, vẫn ở đó la hét gì đó.
Lão già thấy giáp sĩ tới thì thái độ khác hẳn, lao tới chỉ Lưu Trường:" Dưới chân thiên tử, quý nhân ngang ngược hành hung người. Hắn xô ta, sợ phải bồi thường, muốn đâm chết ta. Ta nghe nói đình úy chấp pháp công bằng, nhất định phải phân xử cho ta."
Giáp sĩ chỉ nghe nói nơi này có người gây chuyện, đỡ ông già lên, lão ta chỉ mặt chửi bới:" Tên ác tặc đợi đấy, Trương công không tha cho ngươi, ngươi dám đánh người già, ngươi có còn là con người không? Thứ súc sinh."
Lưu An thầm hô không xong, quả nhiên Lưu Trường đá một phát vào ngực lão già, lão già bay đi như bao tải, khi rơi xuống đất thì mồm hộc máu, hai mắt mở to nhìn trời, không nhúc nhích.
Bách tính lúc bấy giờ mới sợ, có người bắt đầu bỏ chạy.
Giáp sĩ tuốt kiếm vây quanh Lưu Trường.
Có điều đội trưởng của họ đã phát hiện vấn đề, vóc dáng này, tác phong công cuồng này, đánh xe còn là một tên hoạn quan mặt trắng không râu, chẳng lẽ là hoàng đế, vì thế không cho giáp sĩ manh động.
Bách tính có người xông ra, chắn trước mặt giáp sĩ:" Vị tráng sĩ này vì dân trừ hại, không được bắt."
Giáp sĩ đau đầu, thượng ti bên trên thiên vị bách tính, bọn họ không dám dùng bạo lực xua đuổi. Còn Lưu Trường thấy bách tính sục sôi, trên mặt xuất hiện nụ cười, hùng hồn nói:" Chư vị! Nghe ta nói một câu."
"Hôm nay ta vì dân trừ hại, không màng sinh tử nữa, những kẻ này làm gì được ta chứ? Ta chuyên đánh kẻ tàn hại bách tính."
"Mọi người không cần ngăn cản, đình úy là nơi nói lý lẽ, ta không sợ bị hỏi tội."
Mọi người vỗ tay khen hay.
Có bách tính hỏi:" Tráng sĩ có thể để lại tên tuổi không?"
"Ta là Lưu Lão Thất đường Bắc Uyển, nếu có kẻ ác nguy hại tứ phương, chư vị tới đó báo tên kẻ ác, ta ắt giết hắn."
"Hay quá!"
"Đúng là tráng sĩ!"
Lưu Trường chắp tay, trong tiếng hoan hô của mọi người, theo giáp sĩ rời đi.
Trình Bất Thức hoang mang:" Bệ hạ bình thường cũng thế sao?"
Đối diện với ánh mắt hoài nghi thế giới của xá nhân, Lưu An xấu hổ lắm, hắn rất muốn nói kỳ thực mình không biết người đó:" A phụ có cân nhắc kỹ càng, làm thế là giúp đình úy chỉnh đốn Trường An ... Có những chuyện bách tính nhìn mới thấu triệt, trong mắt ngươi là kẻ ác ức hiếp người già, bách tính thấy tráng sĩ vì dân trừ hại. Còn a phụ ta cũng có cái nhìn của mình."
"Thì ra là thế." Trần Bất Thức tiếp nhận lý do này, hắn chỉ là tiểu lại, sao có thể đoán được ý đồ của hoàng đế:
"Cẩu quan! Có khốc hình gì cứ dùng đi, Lưu Lão Thất ta vì dân trừ hại, không sợ ngươi hành hạ, nếu ta kêu một tiếng, không phải là đại trượng phu."
Lưu Lão Thất phẫn nộ la hét, giáp sĩ canh gác kính phục, kẻ này tuy ngang ngược, nhưng đúng là tráng sĩ, đều thành đồng liêu thì tốt rồi.
Trương Thích Chi môi run run, hít sâu mấy hơi lấy bình tĩnh, bảo người xung quanh:" Lui cả đi."
Nhìn giáp sĩ đi rồi, Lưu Lão Thất hừ lạnh:" Cẩu quan, có thủ đoạn gì dùng hết đi."
"Bệ hạ ... Người phí hết tâm tư cải trang là để chửi thần à?"
"Ha ha ha, trẫm sợ giáp sĩ nhìn ra, ảnh hưởng không tốt."
"Bệ hạ giết người giữa đường không sợ ảnh hưởng sao?" Trương Thích Chi thở dài:" Hôm trước ở nam môn cho người ta ăn cát cũng là bệ hạ sao?"
"Tên đó bán hàng giả."
" Bệ hạ, Đại Hán có luật, mọi việc làm việc theo luật, bệ hạ chấp pháp bừa bãi như thế là không đúng, lão già hôm nay tội đâu tới mức chết."
Lưu Trường đứng dậy, thần sắc không vui:" Trương Thích Chi, ngươi đừng chỉ có nhắm vào những người có thể giúp ngươi kiếm danh vọng. Tầng chót kia có nhiều người cần ngươi chú ý."
"Kẻ đó ở thành tây hại người khắp nơi, vì sao không đi bắt? "
"Ngươi làm trẫm thất vọng, nghĩ cách mà giải quyết đi."
Nói xong Lưu Trương nghênh ngang bỏ đi, dù có là đại thần chính trực tới mấy cũng chẳng trị tội được hoàng đế.
Trương Thích Chi nhíu mày, nay trị an địa phương có chút hỗn loạn, đều do Thực hóa phủ gây ra, nhưng không cách nào cản trở Thực hóa phủ được nữa.
Ngoài ra còn có vấn đề khác, đình úy là cơ quan tư pháp tối cao nhưng không thể vì vấn đề trị an mà ra tay, bọn họ chỉ giải quyết vấn đề nghiêm trọng. Trị an địa phương do huyện úy, quận úy lo liệu, song giữa các cơ cấu này không có mối quan hệ trên dưới hoàn chỉnh.
Có lẽ nên tiến hành điều chỉnh hệ thống trị an rồi.
Khoan đã, khi Trương Thích Chi sực tỉnh thì hoàng đế đi mất rồi.
"Đây là tân xá nhân ngươi tìm à?"
Lưu An muốn an bài xá nhân không phải có thể tự quyết, phải được Trường lão gia ghé mắt qua nữa. Trình Bất Thức cung kính đứng sau Lưu An, hắn nhìn bệ hạ thấy lưng đau đâu, nằm ở y quán ba ngày, khổ không kể siết.
"Ha ha ha, xá nhân của ngươi không tệ, khỏe đấy." Lưu Trường lần thứ hai gặp người này rồi:" Ngươi là người ở đâu?"
"Thần là người Cao Dương Trần Lưu!"
"Ồ là người Cao Dương à?"
Lưu Trường đổi ngữ điệu, Lưu An sửng sốt, Trình Bất Thức cũng bất ngờ:" Bệ hạ từng tới Cao Dương sao?"
"Ha ha ha, Khúc Chu Cảnh hầu là người Cao Dương, khi ông ấy còn sống, trẫm từng tới bái phỏng, cả nhà họ đều dùng ngữ điệu này, trẫm có học qua, không đáng nói."
Trình Bất Thức lắc đầu:" Bệ hạ nói tiếng Cao Dương còn chính tông hơn thần."
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com