Tiếp đó hai người trò chuyện đều dùng tiếng địa phương, Lưu An hoàn toàn không có cơ hội xen vào, bị quên lãng ở bên. Lưu An cứ há hốc mồm, a phụ mình biết nói cả tiếng địa phương? Lưu An cũng muốn học thử, nhưng không được, cuối cùng ủy khuất đứng bên cạnh, nhìn a phụ và xá nhân của mình trò chuyện vui vẻ.
Cuối cùng Lưu Trường tán thưởng gật đầu:" Ngươi khá lắm, sau này phải phò tá thái tử cho tốt! Ngươi về trước đi."
Trình Bất Thức bái lạy mấy lần mới rời Hầu Đức Điện.
Lưu Trường nhìn sang Lưu An:" Coi như con tìm được một xá nhân không tệ."
Lưu An chuyển buồn thành vui:" A phụ, con không nhìn nhầm người chứ? Hắn được chứ ạ."
"Ừ, chẳng có tài nội chính gì, chỉ có thể nói là bình thường, ngược lại nghiên cứu binh pháp không tệ, song lại thiếu đi linh tính, quá khuôn sáo, con muốn hắn đánh ra những chiến tích chấn động, e là không thể. Có điều hắn có thể luyện binh cho con, phụ trách hậu cần, tính hắn cẩn thận, có thể giao phó trách nhiệm."
Lưu An có chút hồ nghi nhìn Lưu Trường:" A phụ chỉ nói chuyện với hắn nửa canh giờ mà nhìn ra được nhiều vậy sao?"
"Không tin à? Lý Quảng!" Lưu Trường gọi:
Lý Quảng tức thì chạy vào đứng trước mặt Lưu Trường đợi lệnh, Lưu Trường chỉ hắn:" Xem đi, hắn ngược hẳn với người này, tương lai một làm chính binh, một làm kỳ binh, ắt có hiệu quả."
Lưu An tựa hồ hiểu ra, a phụ đang định an bài quân sự trong tương lai.
Rời hoàng cung, Trình Bất Thức đang đợi Lưu An, lên xe, Trình Bất Thức luôn mồm nói hoàng đế thế này, hoàng đế thế kia, chỉ cho hắn nhiều thứ hắn chưa nghĩ tới, như lão sư của hắn vậy.
Lưu An sầm mặt, bất mãn về hành vi phản bội nhanh chóng của hắn.
Về tới Đường vương phủ, không ngờ Lưu An thấy Kịch Mạnh:" Ngươi trốn ra đấy à?"
Kịch Mạnh nhe răng cười:" Điện hạ, thần không trốn, được Trương Thích Chi thả, tội của thần không lớn, đền tiền là xong."
"Ồ, còn Trương Phu."
"Tên đó quật cường thà chết không nhận tội còn đanh nhau với quan lại đình úy."
Lưu An hừ một tiếng đi vào phòng, hắn có chút đau đầu, đám người bên cạnh, ai cũng có khuyết điểm, nhất là tên Trương Phu đó, cực kỳ nóng tính, có thể giải quyết bằng nắm đấm là không chịu dùng mồm, uống rượu vào là chửi người đánh người. Lại còn cứng đầu, không sao thuyết phục được.
Nào giống những hiền nhân trong tay a phụ, ai cũng hoàn mỹ, không cần a phụ nhọc lòng.
Sao mình xui xẻo thế.
Kịch Mạnh vội vàng đi theo Lưu An:" Điện hạ, thần có hiền nhân muốn tiến cử."
"Ồ, ai thế?" Lưu An đứng lại:
Kịch Mạnh đắc ý kể:" Lần này thần ra gặp gỡ các hảo hữu, biết nay khắp Trường An đang nói tới một người. Người này hành hiệp trượng nghĩa, võ nghệ phi phàm, là hào hiệp đương thế, nghe nói hắn ở Tây Nhai đấm chết gian tặc, xưng là Trường An Lưu Lão Thất!"
Lưu Án mấy lần há miệng, không nói được gì.
"Bệ hạ, không sao chứ ạ."
Lưu Trường nhìn tấu biểu, hai tay run run.
Không được, không được, không được, không thể chém, người này quản lý địa phương không tệ, nhịn phải nhịn ...
Lưu Trường tiếp tục đọc tấu biểu.
"Bệ hạ, Lũng Tây có đạo tặc."
Rầm!
Giáp sĩ bên ngoài cúi đầu, bọn họ quen rồi, mỗi ngày tới buổi tối bệ hạ xử lý tấu chương là trở nên cuồng bạo, ở trong điện gầm rống, thi thoảng đá bàn, chẳng giống phê duyệt tấu chương mà như đi đánh nhau với người ta.
Bọn họ tin chắc, nếu người viết tấu chương mà đứng trước mặt hoàng đế, người đó chắc chắn sẽ bị đánh chết.
Lưu Trường phát tiết rất lâu rống lớn:" Mời Phù Khâu Bá tới đây."
"Bệ hạ, trời tối thế này."
"Đi!"
"Vâng!"
Vì thế Phù Khâu Bá chống gậy đi vào điện, lớn tiếng báo tên mình, đúng theo lễ tiết đi từng bước, không ngờ Lưu Trường xông ra kéo ông tới chỗ mình, ấn ông ngồi xuống. Phù Khâu Bá vội nói:" Bệ hạ, thần còn chưa hành lễ ..."
"Hành lễ gì nữa, giờ trẫm nghe thấy câu, bệ hạ không sao chứ ạ là nổi điên ... khanh xem đi, đây là tấu chương các nơi.
Lưu Trường chỉ tấu chương chất đống trên bàn:" Trẫm chịu không nổi nữa, trông đống tấu chương này chỉ chưa tới một phần ba nội dung là quan trọng, một phần ba là hỏi trẫm có sao không. Một phần tư cuối cùng là nói linh tinh, không rõ ý gì. Khanh xem, cái tấu này kể nước Sở có tuyết rơi, cái này kể Lũng Tây có đạo tặc, cái này kể mình vừa lập gia thất ..."
Phù Khâu Bá đã hiểu:" Bệ hạ muốn thần phê duyệt tấu chương sao?"
"Tuổi khanh thế này xử lý một nửa e là suy sụp luôn. Trẫm vốn muốn tìm vài nhân tài triều đường, nhưng đâu đâu cũng thiếu người, trẫm hết cách rồi. Khanh ở thái học lâu, hiểu tình huống học sinh, có thấy đứa nào dùng được không?"
Phù Khâu Bá do dự:" Bệ hạ, thái học sinh còn quá trẻ, không ai gánh được chuyện này, tấu chương liên quan tới nhiều chuyện trọng yếu, đâu phải thái học sinh có thể phán đoán, ngược lại có vài tế tửu có thể giúp bệ hạ."
"Trong thái học có một lão sư giảng kinh học, tên Hồ Mẫu Sinh, đệ tử công dương thọ, học thức cực kỳ uyên bác, lại là người bổn phận."
Lưu Trường lắc đầu không thích:" Người chỉ nói xuống thì làm được gì?"
Phù Khâu Bá cười:" Bệ hạ, biết học vấn, chưa chắc không biết trị quốc. Hồ Mẫu Sinh giỏi dạy học, biết nhiều thứ, gồm cả trị quốc, nhưng không biết vận dụng, hắn dạy ra nhiều đệ tử ưu tú."
"Thần tiến cử Hồ Mẫu Sinh phụ trách đọc tấu chương, Chu Á Phu phụ trách xử lý."
Lưu Trường tưởng nghe nhầm:" Ai? Á Phu sao? Thiên phú của hắn ở quân sự cơ mà."
"Bệ hạ, nay không có chiến sự, Xa kỵ tướng quân không chỉ biết đánh trận, lòng còn cơ mưu lược, chỉ thiếu kinh nghiệm thôi. Có Hồ Mẫu Sinh học thức uyên bác, có Chu Á Phu có khí phách chủ sự, vậy chuyện tấu chương, bệ hạ không cần lo nữa. Hơn nữa lại còn có thể giúp bệ hạ bồi dưỡng ra rường cột văn võ song toàn."
Lưu Trường vỡ lẽ, vuốt cằm ngẫm nghĩ:" Không tệ, nay Á Phu đang luyện quân, chuyện này kỳ thực tùy tiện tìm một thái tử xá nhân là được ... Về phần Hồ Mẫu Sinh, trẫm phải gặp đã."
"Nay hắn có việc cầu tới bệ hạ, ắt sẽ dốc sức vì bệ hạ."
"Ồ, một người nghiên cứu học vấn lại cầu tới trẫm, chẳng lẽ là có khó khăn về học thuật chưa giải quyết?"
Phù Khâu Bá biết bệ hạ rất tự tin, chuyện này ông không phụ họa được:" Lão sư của Hồ Mẫu Sinh là đích truyền của học phái Công Dương, nhưng mà phái này truyền miệng, không có sách, bị các phái khác coi thường. Công Dương Thọ quyết tâm đem lý luận truyền miệng biên soạn thành sách, Hồ Mẫu Sinh cũng vì chuyện này mà bôn ba. Chỉ là có không ít người phản đối, ngầm ngăn cản."
"Vì sao lại phản đối?"
"Họ cho rằng Công Dương học phái rời xa chính thông Nho gia, không phải chính học."
Lưu Trường ngoạc miệng cười:" Bảo sao cần tới trẫm, có phải muốn trẫm ra tay giúp xử lý đám nho sinh đó? Được rồi."
"Bệ hạ, thần cũng là người nho gia, không xen được vào việc này." Phù Khâu Bá khó xử, mỗi lần bệ hạ biện luận, ông ta là đại tướng tiên phong, hai người từng song kiếm hợp bích, chém giết bốn phương, không ai địch nổi. Có điều đây là chuyện nội bộ, ông ta mà xen vào thì mâu thuẫn càng lớn."
Lưu Trường phất tay: "Chẳng lẽ không có khanh thì trẫm không biện luận được sao? Trẫm học thức uyên bác, nhận đích truyền của Tuân Tử, chỉ là một đám nho sinh thôi, trẫm chỉ cần vài câu là khiến chúng không đối đáp được, che mặt xấu hổ mà đi."
"Khanh cứ về nói với Hồ Mẫu Sinh như thế."
Phù Khâu Bá thi lễ.
"Phải rồi, tiện thể nói với nho sinh khác, ai dám biện luận thắng trẫm, trẫm chặt đầu."
"Nín thinh !"
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com