Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 828 - Chương 829: Công Dương Xuân Thu..

Chương 829: Công Dương Xuân Thu..

Công Dương Thọ và Hồ Mẫu Sinh cùng quỳ trước mặt Lưu Trường.

Khi các học phái khác nghĩ làm sao dung hợp với thế giới hoàn toàn mới, Công Dương Thọ nghĩ làm sao để ra sức vì hoàng đế.

Các học phái Nho gia khác vì thích ứng với thời đại mà từ bỏ ít chủ trương, tiến hành cải cách cho phù hợp hơn. Công Dương Thọ trực tiếp lấy hoàng đế làm đầu, làm sao biến học phái nhà mình có tác dụng với hoàng đế.

Ông ta cho rằng học phái phải được hoàng đế trọng dụng mới là danh giá, còn không ngươi có bao nhiêu thánh hiền cũng chỉ rắm chó.

Chính vì tư tưởng này mà Công Dương Thọ bị các học phái khác phản đối.

"Trẫm biết ngươi, không cần phải gò bó, nhiều năm qua ngươi luôn ủng hộ trẫm. Trương Bất Nghi cũng khen ngợi ngươi, đó là chuyện không dễ dàng. Có điều gần đây các ngươi không yên ổn lắm, vì sao thế?"

Công Dương Thọ bình tĩnh đáp:" Chính vì được Trương tả tướng tán thưởng, bởi thế mới không yên ổn."

Lưu Trường cười to:" Trẫm hiểu ý ngươi, được rồi, nói xem các ngươi muốn gì ở trẫm?"

Công Dương Thọ hít sâu một hơi, vì ngày hôm nay ông ta chuẩn bị rất lâu, thu hút sự chú ý của hoàng đế là bước đầu tiên để quật khởi, phải phí trọng. Ông ta nhìn đệ tử:" Hồ Mẫu Sinh, ngươi nói đi."

"Dạ??" Hồ Mẫu Sinh không hiểu, lão sư sao lại bảo mình nói:

Lưu Trường ngạc nhiên, song vẫn nói:" Cũng được ngươi nói đi."

"Vâng ... Có lẽ bệ hạ không biết, Công Dương Xuân Thu bọn thần là học phái đầu tiên hiệu triệu đại nhất thống, cục diện hiện này chính là điều học phái thần mong muốn, không chỉ đại nhất thống, còn muốn quyền lực triều đình tăng lên, từ đó một lời mà định đoạt thiên hạ, dẹp hỗn loạn, lập ra pháp độ cho đời sau."

"Thiên hạ không phải bất biến, thời đại luôn thay đổi, hơn nữa luân phiên nhau, chính sách phải dựa vào thời kỳ khác nhau mà thay đổi. Bệ hạ tuy sáng tạo chính sách quy mô lớn, thực ra những chính sách này đều có lý luận quá khứ, dựa theo thời kỳ sáng tạo cho phù hợp, đây là điều vô cùng chính xác ..."

Hồ Mẫu Sinh thao thao bất tuyệt, Lưu Trường nhìn chằm chằm cái mồm hắn mở ra đóng vào liên hồi, lén đánh mắt với Lữ Lộc, Lữ Lộc hiểu ý rời đi.

Nhìn thấy hoàng đế liên tục gật đầu, mặt đầy tán thưởng, Công Dương Thọ kích động lắm, chúng ta thanh công rồi.

Đúng lúc này Phù Khâu Bá đột nhiên tới cắt ngang lời Hồ Mẫu Sinh.

"Phù Khâu công tới thật chính xác, họ đang giải thích Xuân Thu cho trẫm, khanh ngồi xuống nghe cùng đi." Lưu Trường đứng dậy đón, kéo Phù Khâu Bá ngồi xuống cạnh minh: "Nói rất hay, tiếp tục, tiếp tục."

Phía dưới Hồ Mậu sinh tiếp tục nói, Phù Khâu Bá ở bên thi thoảng dùng lời thông tục nhất giảng giải cho Lưu Trường.

Lưu Trường rốt cuộc hiểu rồi.

Công Dương Xuân Thu không giống nho gia khác, bọn họ chủ trương đại nhất thống, theo đuổi mạnh tay với bên ngoài, mạnh tay với cả bên trong. Loạn thần tặc tử đều phải chết, tôn vương nhương di, bên ngoài cũng phải chết. Tất cả những thứ trở ngại đại nhất thống, trở ngại tập quyền trung ương đều phải đấm chết hết.

Lưu Trường càng nghe càng kinh ngạc, vậy mà có nho sinh hợp khẩu vị của trẫm à?

Hay lắm, so với Tuân phái đúng là mỗi người một vẻ.

Lưu Trường phất tay:" Được, ngươi ở lại, làm trung thư lệnh."

Hồ Mẫu Sinh vội đứng dậy bái tạ.

Công Dương Thọ không hiểu lắm, phải phong bác sĩ chứ, chúng ta đều là người nghiên cứu học vấn, sao lại phong trung thư lệnh.

Nhưng dù phong cái gì, được thiên tử tán thưởng là thành công rồi.

Hai sư đồ rời hoang cung, Công Dương Thọ vui mừng vô kể.

"Ta vì chuyện này mà chuẩn bị bao năm, giờ rốt cuộc cũng thành công, không uổng nỗ lực."

Hồ Mẫu Sinh cười hỏi:" Lão sư, đệ tử trình bày với bệ hạ, sao lão sư lại cướp công."

Quan hệ sư đồ của họ rất tốt, Công Dương học phái không quá coi trọng lễ nghi. Hồ Mẫu Sinh do Công Dương Thọ dẫn vào nhập học, song trình độ sớm vượt qua ông ta rồi, hai người càng giống như đôi bằng hữu.

Công Dương Thọ vui vẻ nói:" Ta nỗ lực tìm được một đệ tử thay thế mình thuyết phục hoàng đế, sao không tính là công của ta. Ngươi phải tìm vài đệ tử , học phái chúng ta thế lực mỏng manh quá."

"Lão sư yên tâm, đệ tử sẽ tìm đệ tử thật tốt, để học phái của chúng ta tiếp tục truyền thừa."

Thấy hắn nói tự tin như thế, chứng tỏ có người rồi, Công Dương Thọ tò mò:" Ai thế?"

"Có một hương thân, không lâu trước đó tìm đệ tử cầu học, tên là Công Tôn Hoằng, hắn thông tuệ có trí lớn, có gan, bị người khác chế giễu mà không xấu hổ, tâm trí kiên định, thành tựu ắt vượt đệ tử."

Ở phù Hồ Mẫu Sinh, Công Dương Thọ gặp được đứa đồ tôn được đánh giá rất cao kia, chỉ thấy hắn ăn mặc rất bắt mắt, quần áo rách rưới, trán còn dính bùn.

Trong phù còn có không ít thái học sinh, đều theo Hà Mẫu Sinh học tập, bọn họ tuy không nói gì, nhưng đều né tránh đứa đồ tôn này.

Hồ Mẫu Sinh là một lão sư cực kỳ hợp cách, luôn chỉ dạy học sinh không giấu giếm chút nào, nhìn học sinh đã hơn ba mươi này:" Ta bảo ngươi an tâm đọc sách, ngươi lại ra hậu viện nuôi lợn à?"

Công Tôn Hoằng bất kể trông thế nào đều là một nông dân không có gì đặc biệt, nghiêm túc đáp:" Lão sư bảo đệ tử ở nơi này, không xem thường đệ tử thấp kém, ngày ngày dạy đệ tử tri thức. Nhà đệ tử nghèo, không có gì báo đáp lão sư, chỉ có thể làm việc mình sở trường nhất, nuôi tốt lợn cho lão sư."

Mấy thái học sinh quanh đó không nhịn được nữa, có đứa cười ra tiếng, nói, chỉ nghe tới nhà đại nho cầu học, chưa từng nghe tới nuôi lọn.

Công Dương Thọ nghiêm mặt, đi thẳng tới trước mặt Công Tôn Hoằng, đám thái học sinh đều đợi xem trò vui.

Hồ Mẫu Sinh đi tới định nói đỡ, Công Dương Thọ đưa tay ngăn cản:" Ta hỏi ngươi, vì sao không đeo kiếm."

Công Tôn Hoằng vốn cúi đầu đợi trách mắng, nghe vậy ngẩng đầu lên, cẩn thận đáp:" Nhà đệ tử nghèo ... Tới Trường An không có gì ăn, phải bán kiếm đi."

Công Dương Thọ cởi kiếm ra:" Nhớ, người của học phái Công Dương chúng ta không thể không đeo kiếm, cũng không được cho người khác chê cười, nếu có kẻ dám sỉ nhục ngươi, dùng kiếm này giết hắn."

Tức thì tiếng cười xung quanh ngưng bặt.

Công Tôn Hoằng trang trọng thu kiếm:" Đệ tử biết rồi."

Hồ Mẫu Sinh bấy giờ mới cười nói:" Ta giờ đã làm quan, sao có thể không chúc mừng. Hoằng, ngươi đi giết lợn, hôm nay chúng ta bày tiệc."

Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com

Bình Luận (0)
Comment